Tạ Chấp không bài xích bà ấy, tôi sẵn lòng kể cho bà ấy nghe về Tạ Chấp.
Anh là một người rất thiếu thốn cảm.
Anh tôi là người thích dính lấy , thực ra chính là người dính người mới đúng.
Tôi chỉ thích bám khi ở cùng thôi.
Anh là nô lệ nhỏ miễn phí của tôi, tất nhiên tôi phải tận dụng hết mức rồi.
Dù không có nô lệ, bố mẹ cũng sẽ tìm cho tôi một chàng rể ngoan ngoãn, nếu không tìm ai hợp ý thì bán công ty đi cũng .
Tôi là bảo bối của họ, điều họ mong muốn nhất là tôi hạnh phúc.
Nhưng Tạ Chấp thì khác.
Khi còn nhỏ, có lần tôi rủ tôi sang nhà chơi, tôi ở đó hai ba ngày.
Cuối cùng bị mẹ tôi kéo về nhà.
Mẹ , Tạ Chấp đột nhiên không ăn không uống, phải nhập viện.
Tôi từ nhà chạy đến bệnh viện, thấy trên giường bệnh.
Anh giống như một chó hoang bị bỏ rơi, thấy tôi thì mắt sáng lên rồi lại tối đi.
"Thư Thư..."
Tôi hỏi : "Sao không ăn cơm?"
Anh cúi đầu: "Anh tưởng em không cần nữa."
Đến đại học, có lần tôi cãi nhau với , cố không để ý một tuần.
Khi chúng tôi lành, tôi phát hiện trên người có thêm mấy vết sẹo ngang dọc.
Là tự .
Hôm đó, nắm tay tôi, chạm vào vết thương chưa lành.
Anh : "Thư Thư, nếu em hoàn toàn bỏ rơi , có thể báo trước cho một tiếng không?"
Hệt như hồi nhỏ.
Tôi nghiêng đầu : "Tạ Chấp, đừng . Anh thế khiến em rất áp lực."
Anh ôm tôi, rất lâu sau mới : "Xin lỗi."
Từ đó, Tạ Chấp trông bề ngoài có vẻ bình thường, tôi luôn cảm thấy giống một sợi dây đàn căng hết mức. Nếu tôi không cần nữa, dây sẽ đứt, sẽ chết.
Đến giờ vẫn .
Thế này không ổn chút nào.
Tôi kiễng chân, hôn .
"Tạ Chấp, có bố mẹ là điều tốt. Em không ghét họ, có thể tiếp với họ nhiều hơn."
Đừng chỉ dính lấy em.
"Thế giới của không nên chỉ có em."
Cũng như thế giới của em có bố mẹ và bè.
Em thích , không thể chỉ thích .
Nếu không, đáng sợ lắm.
Ai biết một ngày nào đó em không thích nữa, sẽ tự tử hay nhốt em lại không cho em đi.
Dù thế nào cũng đáng sợ quá!
Em sẽ bị ám ảnh tâm lý mất!
Tạ Chấp bế tôi lên.
"Được, nghe Thư Thư. Chúng ta về phòng."
Khoảng cách đến phòng rõ ràng rất gần.
Sao lại đi lâu thế!
"Tạ Chấp, là đồ khốn!"
Bạn thấy sao?