Sau khi sửa sang bản thân xong, tôi ôm chiếc máy tính bảng, mở camera giám sát phòng khách.
Bố mẹ ruột của Tạ Chấp dẫn theo Tạ Trác và Lâm Tích Tuyết đến.
Tạ Chấp đối diện bốn người trông vừa đáng thương vừa bất lực.
Tôi sờ cằm.
Có nên ra giúp ấy không nhỉ?
Khi tôi còn đang suy nghĩ, trên màn hình, Tạ Chấp yếu đuối đáng thương bỗng gì đó khiến dì Tạ đỏ hoe mắt rồi bật khóc.
Chồng bà ôm lấy bà, nhẹ giọng an ủi.
Tiếng khóc có lẽ có thể lây lan, Tạ Trác cũng bắt đầu có dấu hiệu muốn khóc.
Tạ Chấp ngồi trên sofa, cúi đầu xoay chiếc nhẫn đôi với tôi trên ngón tay giữa.
Hình như là ấy đang bắt nạt người ta thì đúng hơn?
Tôi mở cửa phòng, ló đầu ra ngoài.
Tạ Chấp phát hiện ra tôi và vẫy tay gọi.
Tôi chạy lạch bạch đến ngồi cạnh ấy.
"Lương Ánh Thư."
Tôi ngẩng đầu.
Lại là ta.
Lâm Tích Tuyết chằm chằm vào dấu đỏ trên cổ tôi, siết chặt váy như thể đang phải chịu ủy khuất rất lớn.
Tôi phớt lờ ta, nhỏ giọng hỏi Tạ Chấp: "Sao thế?"
Anh nắm lấy tay tôi: "Họ đến để xin lỗi."
Quả nhiên, tôi nghe Lâm Tích Tuyết : "Xin lỗi."
Tôi đáp: "Được rồi, tôi tha thứ cho . Còn gì nữa không?"
Cô ta sững sờ: "Cô tha thứ cho tôi?"
Thực ra ta chẳng gì cả. Cô ta không xuất hiện trước mặt tôi, chắc mai tôi cũng quên ta luôn rồi.
Dù sao cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng.
Tôi đâu rảnh mà nhớ những người chẳng liên quan.
Nhớ nhiều quá nứt đầu thì sao?
Tôi ngáp một cái, quay sang dì Tạ đang đỏ hoe mắt.
Một người phụ nữ quyết đoán chốn thương trường, giờ đây trước những chuyện rối ren của gia đình, lại trông như một người mẹ bình thường.
Tôi tựa vào vai Tạ Chấp, lén bà.
Bà lau nước mắt, giọng dịu dàng chuyện với tôi.
"Lương tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Ánh Thư và Tiểu Chấp quen nhau bao lâu rồi?"
"Thư Thư có thể kể cho tôi nghe lúc nhỏ Tiểu Chấp như thế nào không?"
Bà chuyện rất nhẹ nhàng, tôi nhất thời kể hết tất cả.
Đến khi tiễn bà đi, Tạ Chấp nhẹ vỗ đầu tôi.
"Bảo bối, sao người ta hỏi gì cũng ? Cẩn thận bị lừa còn giúp người ta đếm tiền."
Tôi không hài lòng: "Em thông minh lắm, không bị lừa đâu."
Anh đẩy tôi dựa vào tường: "Thật sao?"
Câu của như một lời khẳng định, rõ ràng không tin.
Tôi ngước lên, ngoan ngoãn : "Thật mà. Vì bà ấy là mẹ của Tạ Chấp."
Vì nên tôi mới trả lời mọi thứ.
Bạn thấy sao?