Đối Tượng Bắt Nạt [...] – Chương 13

Tôi đang ở nhà chơi cái kia với Tạ Chấp.

Đang chơi một nửa thì chuông cửa vang lên.

Tôi đẩy : "Đừng chơi nữa, đi mở cửa đi!"

Tạ Chấp giọng khàn khàn: "Để họ chờ đã."

Tôi thút thít: "Nhỡ có việc quan trọng thì sao?"

"Không có chuyện gì quan trọng bằng em."

Khoảng mười phút sau, chuông cửa lại vang lên.

Tôi đạp : "Nhanh đi mở cửa!"

Anh mạnh tay bóp nhẹ tôi: "Thư Thư, Thư Thư ngoan quá... Anh đi ngay đây."

Tạ Chấp cầm một chiếc áo sơ mi mặc vào.

Anh vừa đổ mồ hôi, một phần áo bị thấm ướt dính sát vào người, lộ ra những đường cong cơ bắp tuyệt đẹp.

Tôi nuốt nước bọt.

Hình như mặc áo sơ mi trông còn đẹp hơn.

"Bảo bối, em tự thu dọn một chút nhé, ra ngoài đây."

Tôi gật đầu, níu lấy tay áo : "Lát nữa phải mặc áo sơ mi! Chiếc màu đen đó!"

Anh cầm thêm một chiếc áo khoác, khoác lên, che hết mọi thứ vào.

Anh cúi xuống hôn tôi: "Được."

Tôi rút một tờ giấy lau: "Cổ bị cào xước rồi, lau đi rồi hãy ra."

Sau khi rời đi.

Tôi lấy điện thoại, mở lên tìm kiếm.

Nếu áo sơ mi đã ...

Tôi đặt một loạt đơn hàng.

Nhắc mới nhớ, sắp đến sinh nhật Tạ Chấp rồi.

Tôi quay lại trang mua sắm, kéo kéo lướt lướt, tiền bay như nước.

Quay lại thì thấy mình đã mua rất nhiều.

Thôi, đều coi như quà sinh nhật cho hết!

Mua xong, tôi chạy vào phòng tắm rửa mặt, dịu đi chút hơi nóng trên mặt.

Sau khi đơn giản chỉnh trang lại, tôi thấy dấu đỏ trên cổ mình.

Hơi nóng vừa rút đi lại dâng lên đầu.

Cún con xấu xa này.

Lại để lại dấu vết.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...