Đối Tượng Bắt Nạt [...] – Chương 12

Chẳng lẽ cuộc trò chuyện vừa rồi giữa tôi và Lâm Tích Tuyết bị ấy nghe hết rồi sao?

Tôi và Tạ Chấp bốn mắt nhau. Tôi mở miệng: "Tạ..."

"Học trưởng!"

Lâm Tích Tuyết nhanh hơn tôi một bước: "Thư Thư không cố ý phạm đâu, ấy chỉ lỡ lời thôi."

Tôi giận dữ:

"Cô gọi ai là Thư Thư, không gọi tôi là Thư Thư, tôi với căn bản không thân đến thế!"

Tạ Chấp kéo tôi lại, gạt mấy sợi tóc lòa xòa bên thái dương tôi ra sau tai, giọng của có vẻ gì đó rất nguy hiểm:

"Anh là con chó của em à?

"Em bảo đi hướng đông, không dám đi hướng tây?

"Không có lệnh của em, không dám về nhà họ Tạ?"

Mỗi câu , giọng càng trầm hơn.

Lâm Tích Tuyết định gì đó: "Học trưởng, Thư... học Lương không có ý đó đâu, đừng trách ấy."

Cô ấy càng , tôi càng thấy như đang bôi nhọ tôi.

Nhưng không sao.

Tôi đúng là có ý đó thật.

Tạ Chấp khẽ , xoa đầu tôi.

"Hiếm khi Thư Thư của chúng ta thông minh một lần. Anh đúng là con chó của em."

Lâm Tích Tuyết sững người.

Tôi vươn tay xoa đầu , phối hợp cúi xuống, cọ vào lòng bàn tay tôi.

"Cún con ngoan lắm."

Anh vòng tay ôm lấy tôi: "Vậy chủ nhân có thưởng cho không?"

Tôi suy nghĩ, liếc Lâm Tích Tuyết đang ngỡ ngàng bên cạnh.

"Học trưởng, ... ấy gì mà lại có thể ép buộc thế này?" Lâm Tích Tuyết lắp bắp.

Tôi chỉ tay về phía ấy: "Đuổi ta đi thì tôi thưởng cho . Tôi không thích ta."

"Biến."

Lâm Tích Tuyết còn định thêm gì đó, Tạ Chấp lạnh giọng: "Cần tôi nhắn tin cho bà Tạ không?"

Mặt ấy trắng bệch: "Tôi đi ngay."

Sau khi ấy đi, Tạ Chấp quay lại đòi phần thưởng: "Chủ nhân, phần thưởng của đâu?"

Tôi vòng tay qua cổ , hôn lên môi .

"Thưởng một cái hôn."

Anh nâng đầu tôi, nụ hôn kéo dài hơn.

Hôn xong, tôi mới nhớ ra hỏi : "Sao hôm nay tan học sớm ?"

"Thầy có việc bận, giao nhiệm vụ rồi rời đi. Anh nhắn tin cho em không thấy trả lời.

"Bảo bối, với ấy không liên quan gì đến nhau. Cô ấy là vị hôn thê của Tạ Trác."

Tôi chọc : "Tạ Trác là ai ?"

Tạ Chấp một hồi.

Tôi nghe không hiểu, chỉ thấy đói.

Nghe đại khái là vụ rắc rối thiếu gia thật giả bên phía bố mẹ ruột của .

Tạ Trác là đứa trẻ bị trao nhầm với .

Chính là cậu trai gầy gò hôm trước tôi thấy, người gọi là " trai".

Cha mẹ nuôi của Tạ Chấp không bạc đãi , việc trao nhầm hoàn toàn là sự cố của y tá bệnh viện.

Tạ Trác không nơi nào để đi nên ở lại nhà họ Tạ, phần của Tạ Chấp, cậu ta không chiếm đoạt.

Bao gồm cả vị hôn thê của .

Hả?

Vị hôn thê?

Tôi đơ người: "Thứ như cũng có thể trả lại sao?"

Tạ Chấp mỉm : "Thế giới hào môn phức tạp, Thư Thư, em dùng não thử nghĩ xem."

Không nghĩ ra.

"Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa." Tạ Chấp bế tôi lên: "Bảo bối ăn cơm xong muốn ngủ hay chơi game?"

Tôi sờ mặt , vòng tay qua cổ .

"Muốn chơi game."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...