Đối Tượng Bắt Nạt [...] – Chương 10

Tôi và Tạ Chấp lớn lên cùng nhau.

Cuộc gặp gỡ của tôi với ấy rất cờ.

Trong một vụ tai nạn liên hoàn, tôi và đều là nạn nhân.

Bố mẹ của Tạ Chấp mất trong tai nạn, còn xe nhà tôi gia cố qua nên chỉ có tài xế bị thương phải nằm viện, may mắn không nguy hiểm đến tính mạng.

Bố mẹ đưa tôi đến bệnh viện để thăm tài xế.

Tôi lẻn ra ngoài và gặp Tạ Chấp trong hành lang bệnh viện.

Anh ngồi co ro ở góc, nắm chặt tay, mắt đỏ hoe, cố gắng kìm nén nước mắt.

Tôi bước chậm lại, đi qua hành lang thoang thoảng mùi thuốc sát trùng.

Dừng lại trước mặt , tôi lục túi và lấy ra hai viên kẹo chuẩn bị ăn trộm hồi sáng.

"Anh ơi, ăn kẹo này đi." Tôi đưa cho .

Anh ngẩng đầu lên, một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt, rơi thẳng xuống sàn bệnh viện.

Thế gian này không có thần linh.

Nếu có, thần linh có lẽ cũng coi vạn vật như cỏ rác.

Phòng bên kia là một cụ già vừa qua đời, còn nơi đây, một đứa trẻ mất cả cha lẫn mẹ.

Thần linh chẳng bao giờ con người bằng ánh mắt thương xót.

Tạ Chấp khóc xong, giọng khàn đi.

"Bố mẹ mất rồi."

Tôi ngồi xổm trước mặt : "Chú và đã trở thành những ngôi sao trên trời, đang xuống . Họ sẽ hi vọng vui vẻ."

"Anh ơi, hành lang lạnh lắm, đừng ngồi đây nữa."

Anh cúi đầu, ôm lấy đầu gối, co mình lại hơn nữa.

"Anh không có nơi nào để đi."

Tôi : "Em có mà. Anh có muốn về nhà cùng em không?"

Thế là tôi "bắt cóc" Tạ Chấp.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...