Lúc này, mắt Bùi Hằng lập tức đỏ ngầu.
"Mày dám vào người của tao à, Tạ Chiêu Quân!"
Bùi Hằng tức giận, nghiến răng mạnh vào mặt Tạ Chiêu Quân.
Tôi lập tức không chút do dự lao tới, đẩy ta ngã vào bể nước lạnh phía sau.
Anh ta lộn nhào trong nước, vài cái vẫy vẫy rồi cuối cùng cũng tỉnh rượu hoàn toàn.
Nhớ lại việc trước đó ta đã kéo tôi như thế nào, sắc mặt Bùi Hằng ngay lập tức trở nên khó coi.
"Tạ Chiêu Quân, cậu không sao chứ, có đau không?"
Tôi đỡ Tạ Chiêu Quân ra ánh đèn đường, cẩn thận xem xét vết thương trên mặt cậu.
Có một vết xước nhỏ ở môi, hơi đỏ và sưng.
"Hừ."
Tạ Chiêu Quân hít một hơi, rồi thấy nước mắt của tôi sắp rơi, cậu lại cố gắng kìm lại.
"Không đau, không đau đâu, đừng khóc."
Cậu đưa tay nhẹ nhàng véo vào má tôi, giả vờ tỏ ra nghiêm khắc.
"Không sao đâu, lên đi, mẹ cậu đang đợi cậu, chắc là rất lo lắng rồi."
Khi xong, tôi theo ánh mắt thấy mẹ Bùi Hằng đang lo lắng từ trên ban công vẫy tay với tôi.
Bà cúi người, trông có vẻ rất lo lắng, tôi và vẫy tay chào.
"Nhớ bôi thuốc nhé, ngày mai gặp, Tạ Chiêu Quân."
"Ngày mai gặp."
Dưới ánh đèn đường, Tạ Chiêu Quân xoa xoa tóc tôi, rồi vỗ vỗ đầu con búp bê ramen.
Cuối cùng, cậu ấy giận dữ Bùi Hằng một cái, rồi cưỡi xe rời đi.
13
Lên tầng, tôi vừa vào đến cửa đã thấy Bùi Hằng đang đi sau lưng tôi, chỉ cách vài bước.
Lúc đầu chúng tôi chỉ im lặng, rồi ta đột ngột lên tiếng giải thích bằng giọng mềm mỏng.
"Anh chỉ lo lắng một chút, sợ hắn ta bắt nạt em."
Tôi không gì, vẫn bước đi, mặt không biểu cảm, không ta thêm một lần nào.
"Người luôn bắt nạt tôi chính là , Bùi Hằng."
Anh ta dừng lại một chút, giọng có chút thất vọng và không an tâm.
"Xin lỗi, Lâm Thư, tay cũng bị xước rồi, người đau lắm..."
Trước đây, mỗi lần Bùi Hằng bị thương, tôi đều cuống cuồng tìm thuốc cho .
Anh dường như thích tôi lo lắng, nước mắt sắp rơi, và tôi lại càng chăm sóc nhiều hơn.
Đó là cách ta khiến tôi rơi lệ nhiều hơn.
Với , những giọt nước mắt của tôi có lẽ chính là phần thưởng của ta.
Nhìn xem, có một đang thầm thương trộm nhớ tôi, thậm chí còn lo lắng, rơi nước mắt vì tôi.
Hừm.
Tôi bước vào nhà, không thèm ta, trực tiếp đi về phòng mình.
Ai ngờ Bùi Hằng không một chút do dự mà theo sát tôi, định vào phòng.
Phòng tôi giờ chẳng còn gì nhiều, hồ sơ nhập học đã xong xuôi.
Mấy hôm nay, tôi và mẹ Bùi Hằng đã đóng gói đồ đạc gần xong, ngày mai tôi sẽ chuyển đến trường.
Sau này, tôi sẽ không phải gặp lại Bùi Hằng nữa.
Vì tôi không muốn ta vào phòng, không muốn để ta phát hiện ra, không muốn dây dưa thêm.
"Anh không thể vào."
Tôi ngăn ta lại, nhanh chóng đóng cửa.
Bùi Hằng nhíu mày, giơ chân ra đẩy cửa mạnh, dùng sức ép để mở cửa.
"Tại sao không thể vào?"
"Đây là nhà của tôi, không phải nhà của em, tôi có lý do gì không vào phòng."
Nghe , tôi cúi đầu, cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng.
Đúng , đây là nhà của Bùi Hằng.
Khi tôi lơi tay, Bùi Hằng lập tức đẩy cửa mạnh, cửa bật mở khiến tôi ngã nhào xuống sàn, đầu va mạnh vào đất.
Cảnh tượng xung quanh lập tức quay cuồng.
Nhưng Bùi Hằng cũng không thể bước vào.
Ngay khi ta đẩy cửa xông vào, mẹ Bùi Hằng đã kéo ta ra ngoài, tức giận vô cùng.
Sau khi khóa cửa lại, tôi ngồi bất trên sàn nhà, tựa vào góc phòng, vuốt vết bầm trên đầu.
Bên cạnh là một chiếc vali chưa đóng, mẹ Bùi Hằng đã nhét một tập ảnh vào góc.
Tôi bò qua, từ từ từng tấm ảnh.
Tất cả những bức ảnh có tôi và Bùi Hằng, tôi đều xé ra và vứt vào thùng rác.
Từ giờ trở đi, tôi và Bùi Hằng không còn bất kỳ liên hệ nào nữa.
Một mạng sống của ba tôi đã đổi lấy ba năm sống trong nhà Bùi Hằng.
Dù là "không nợ nhau", món nợ này vẫn chưa thể trả hết.
14
Ngày hôm sau, là cuối tuần. Khi tôi thức dậy vào sáng sớm, Bùi Hằng đã rời khỏi nhà.
Mẹ Bùi Hằng gõ cửa rồi bước vào, ôm tôi đang ngồi thất thần bên giường.
"Con nhỏ của bác, đã chịu bao nhiêu ấm ức rồi. Bác xin lỗi con."
"Những lời tồi tệ của Bùi Hằng tối qua, con đừng để tâm, nhà của ta cũng là nhà của con."
Bạn thấy sao?