Đợi Tôi, Tôi Sẽ [...] – Chương 5

 "Ồ." 

 Sắc mặt Bùi Hằng càng thêm khó chịu, nhanh chóng quay về chỗ ngồi. 

 Mọi người xung quanh lập tức và tiếp tục trêu chọc.

 

"Đuôi nhỏ bị bỏ rơi rồi~" 

 Người đó là của Bùi Hằng, luôn vô tư tôi mất mặt trước mặt mọi người. 

 Thế điều khiến tôi đau lòng hơn là, Bùi Hằng từ trước đến nay chưa bao giờ ngừng lại. 

 "Ôi, đau quá!" 

 Khi tôi đang kêu đau, bỗng nghe thấy tiếng giày bước đến, Tạ Chiêu Quân đã đến gần cửa sổ. 

Cậu đưa tay nắm lấy tên đó, kéo mạnh người ta ra khỏi cửa sổ, tóm lấy áo của hắn ta, và kéo cả người hắn ra ngoài. 

"Miệng lưỡi độc như , lần sau tôi không ngại giúp cậu khâu nó lại." 

Trong ánh mắt sáng ngời của tôi, Tạ Chiêu Quân mạnh tay vỗ lên mặt hắn ta. 

"Xin lỗi đi." 

"Đ... Được rồi, xin lỗi..." 

Tiếng của mọi người vang lên, tên đó mặt đỏ tía tai, ấp úng xin lỗi. 

Tạ Chiêu Quân thả tay, quay lại đứng cạnh tôi, lại trở về với vẻ mặt ngoan ngoãn của một học sinh giỏi. 

"Cảm ơn cậu, Tạ Chiêu Quân." 

Tôi ngẩng đầu, nhỏ giọng cảm ơn cậu, không giấu nổi nụ trên môi. 

Cậu cúi xuống, đến gần tôi, cố ra vẻ nghiêm túc. 

"Để cảm ơn tôi, trưa hôm nay cậu phải xếp hàng mua thịt kho chua ngọt cho tôi ăn." 

Cậu ấy đến gần tôi một chút, hơi ấm từ hơi thở của cậu thổi vào mặt tôi. 

Tôi lúng túng đẩy nhẹ ngực cậu ra, lùi lại một chút. 

"Được... ."

 

8

 

Khi tiết tự học tối kết thúc, tôi nhận tin nhắn của mẹ Bùi Hằng."Lâm Thư, hôm nay con sẽ đi sinh nhật Bùi Hằng phải không? Đừng về quá muộn nhé, trời lạnh nhớ mặc áo khoác." 

Tôi tay mân mê trên bàn phím, cuối cùng trả lời một câu "Dạ vâng." 

Gửi tin nhắn xong, tôi lướt qua vòng bè của Bùi Hằng. 

Trong ảnh là hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, kèm theo một dòng caption "Em ở bên trái, tôi sát bên phải." 

Đây là bài hát mà Bùi Hằng thích, trước khi Giang Tử Du chuyển đến, ấy thường hay ngân nga bên tai tôi. 

Tối nay, không có mặt ở lớp tự học, hai dãy ghế cuối cùng đều trống. 

Hóa ra đang cùng Giang Tử Du ăn mừng sinh nhật 18 tuổi. 

Dưới bài viết có rất nhiều người thích, bè đều thấy và chúc mừng. 

Có người còn không biết chuyện, cứ nghĩ đang tôi, vô tư gửi lời chúc. 

"Cố gắng ba năm cuối cùng cũng cưa bé này, mối đơn phương thành sự thật, chúc mừng nhé!" 

Câu này xuất hiện chỉ vỏn vẹn một giây rồi bị Bùi Hằng xóa đi. 

Tôi đóng điện thoại lại, không có phản ứng dư thừa. 

Không like, không comment, không chúc mừng. 

Từ khi ta câu "Tôi không nợ em", chúng tôi đã như người xa lạ.

"Lâm Thư." 

 Đi ra khỏi cổng trường, tôi đã thấy Tạ Chiêu Quân đứng bên dưới cột đèn, vẫy tay về phía tôi. 

Cậu đứng với dáng vẻ lười biếng, ánh sáng mờ ảo chiếu lên trán tạo thành một mảng bóng nhỏ. 

Tôi chợt nhận ra cậu có một nốt ruồi đỏ nhỏ ở khóe mắt. 

Tôi bất chợt đưa tay ôm lấy ngực, cảm thấy như có một con bướm bay lên vỗ cánh. 

 "Chào, Tạ Chiêu Quân." 

Tôi chậm rãi bước lại gần, chào cậu ấy. 

"Hôm nay là sinh nhật của tôi, gia đình đều ở nước ngoài." 

"Nhân lúc tôi dạy cậu Vật lý, để tôi sinh nhật với cậu nhé." 

Cậu ấy tự nhiên nhận lấy balo của tôi, đeo lên vai, như vô nhắc đến.

Tôi gật đầu, quen thuộc leo lên yên sau. 

"Được thôi."

 

9

 

Tôi dẫn Tạ Chiêu Quân đến một tiệm ramen mà tôi rất thích. 

Trước khi ba tôi qua đời, mỗi năm vào sinh nhật, ông đều dẫn tôi đến đây ăn. 

Gần cửa tiệm có một máy bốc thăm giải thưởng nhỏ. 

Mỗi lần đến đây ăn, tôi đều tích điểm và bốc thăm, giải thưởng cao nhất là một búp bê ramen khổng lồ. 

Nhân viên mang đến hai tô mì ramen xì xụp đậm đà. 

Tôi và Tạ Chiêu Quân ngồi cạnh nhau, chăm thưởng thức những sợi mì nóng hổi. 

Trứng lòng đào mềm mịn, nước dùng xương heo béo ngậy mà không ngấy. 

"Tặng cậu một ly này, Tạ Chiêu Quân, chúc cậu sinh nhật vui vẻ." 

Khi ăn hết tô mì, tôi nâng ly trà lúa mạch lên, cạn một hơi cùng cậu. 

Tạ Chiêu Quân uống hết sạch trà trong ly, nhận lời chúc của tôi. 

"Vậy thì ước nguyện của mình năm nay là cậu học tốt môn Vật lý, thi đỗ vào trường đại học mình thích!" 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...