Cậu biết chuyện tôi và Bùi Hằng, dường như cũng hiểu những gì đã xảy ra sau khi có học sinh chuyển trường.
Nhưng suy nghĩ của tôi lại bị câu "thanh mai trúc mã" của cậu chặn lại.
Thanh mai trúc mã, có tính không nhỉ?
Lần đầu tiên tôi gặp Tạ Chiêu Quân là khi tôi học lớp 8.
Một ngày sau giờ học, tôi ra sau trường mua đồ ăn vặt thì gặp Tạ Chiêu Quân bị mấy tên du côn chặn lại đánh.
Cậu bị đánh đến mức gần như bất tỉnh, máu đầy mặt.
Tôi ngay lập tức khóc gọi điện cho ba tôi đang trực ở đồn cảnh sát, bảo ông đến cứu người.
Gần chạng vạng, hôm đó trời còn mưa nhỏ.
Tôi quỳ bên cạnh Tạ Chiêu Quân, che ô cho cậu không dám chạm vào cậu, chỉ biết khóc thút thít.
"Này, cậu tỉnh lại đi, đừng chết nhé."
Tạ Chiêu Quân bị đau đến mức tay tê cứng, mơ màng tỉnh dậy, thấy tôi ngay lập tức.
"Cậu đè lên tay tôi rồi."
"Khóc cái gì, thật là yếu đuối."
Sau đó tôi mới biết, gia đình Tạ Chiêu Quân đều là những giáo sư rất giỏi, thường xuyên đi công tác nghiên cứu ở nước ngoài.
Vì cậu có rất nhiều tiền tiêu vặt, đám du côn đó đến để đe dọa xin tiền.
Để trả ơn, Tạ Chiêu Quân đã mời tôi ăn đồ ăn vặt suốt một thời gian dài.Sau đó cậu gia đình đưa ra nước ngoài sống, đến học kỳ hai lớp 11 mới trở lại.
Ừm... nếu như , thì cũng có thể coi là thanh mai trúc mã đi.
7
Khi tôi bước vào trường, tiết tự học sáng mới bắt đầu.
Tôi cầm tập Vật lý đứng ở hành lang, yên lặng nghe Tạ Chiêu Quân giảng bài.
Cậu đứng ở chỗ có gió mạnh, che chắn cho tôi khỏi gió lạnh thổi từ hành lang.
Bỗng nhiên, trong sự yên tĩnh, có một tiếng hét vọng từ cửa.
"Bùi ca, cái đuôi nhỏ của sắp bị người ta cướp đi rồi!"
Các học xung quanh đều dừng lại, tò mò ra ngoài cửa sổ, rồi bật rì rầm.
Buổi học bị gián đoạn, tôi vô thức ngẩng đầu lên.
Ở đầu hành lang bên kia, Bùi Hằng và Giang Tử Du đến muộn.
Có lẽ trời lạnh quá, Giang Tử Du nhẹ nhàng đưa tay vào túi Bùi Hằng để sưởi ấm.
Họ đứng gần nhau, tạo ra một không khí vô cùng mập mờ.
Bùi Hằng cũng nghe thấy lời trêu của bè, ngay lập tức cau mày phản bác.
"Cô ấy và tôi không có quan hệ gì."
Nói rồi, ánh mắt lạnh lùng rơi xuống tay tôi vô chạm vào tay Tạ Chiêu Quân, rồi rất nhanh lại quay đi.
Giang Tử Du bên cạnh kéo tay áo , cả hai cùng vào lớp.
Trong lòng tôi không chút dao , quay lại muốn tiếp tục bài.
Nhưng khi cúi đầu, tôi mới phát hiện không biết từ lúc nào tay mình lại đặt lên tay Tạ Chiêu Quân.
Cậu ấy có bàn tay rất ấm, mùa nào trong năm cũng ấm áp.
Cảm giác tay tôi như bị bỏng, tôi vội vàng rụt lại, lòng cảm thấy hơi lo lắng, nhanh chóng lắp bắp để che giấu sự căng thẳng trong lòng.
"A... A, bài đi, bài đi."
Tạ Chiêu Quân mỉm , không gì, nét chữ trên giấy nháp lại càng thêm bay bổng.
Quả thật là người đã giành giải vàng môn Vật lý, cách cậu giải thích bài rất rõ ràng và mạch lạc.
Tôi bất giác nghe vào, quên mất không biết Bùi Hằng lúc nào đã lại gần.
Anh kéo tôi ra, dùng ánh mắt cảnh giác và khó chịu Tạ Chiêu Quân.
Sau đó nhíu mày, cúi đầu tôi.
"Lâm Thư, đừng trò nữa."
"Đợi tôi dạy xong Tử Du, tôi sẽ dạy em. Mỗi ngày tôi sẽ dành ra nửa giờ để dạy em Vật lý, như không?"
Bùi Hằng dường như đang nhượng bộ, giọng điệu lại có phần kiêu ngạo.
Anh đang chờ tôi mềm lòng, chờ tôi giống như trước kia ngoan ngoãn đáp ứng, câu "Bùi Hằng, thật tốt."
Tuy nhiên, tôi chỉ rút tay khỏi , lùi lại hai bước.
"Không cần đâu."
Tôi chỉ vào Tạ Chiêu Quân.
"Cậu ấy dạy tốt hơn ."
Bị từ chối trước mặt mọi người, sắc mặt Bùi Hằng ngay lập tức trở nên lạnh lùng, giọng có chút châm chọc.
"Tùy em."
Anh bước đi mấy bước rồi lại dừng lại, lạnh lùng :
"Vì em thích học Vật lý như , tối nay sinh nhật của tôi, em đừng đến nữa."
Hôm nay là sinh nhật của Bùi Hằng, mỗi năm tôi đều sẽ cùng ấy đón sinh nhật.
Tôi nháy mắt, gật đầu.
Bạn thấy sao?