Nàng một cách ngạo mạn, cố đạp lên tay ta mà nghiền nát, “Tô Xuân Hòa, ngươi thật vô dụng, ngươi chỉ là một nhi mù lòa, không có gia thế, trắc phi của thái tử cũng chỉ là khúc gỗ bị người khác chèn ép.”
Nàng không cho cung nữ đỡ ta, ghé sát tai ta những lời cay độc.
“Ngươi và thái tử từng là thanh mai trúc mã thì sao?
Đến khóc cũng không dám.
Thái tử thích người sáng sủa, phóng khoáng, mà ngươi thì chẳng có gì.”
“Ngươi trúng độc là bí dược nhà họ Tống, đâu dễ mà giải .”
“Vừa hay, ngươi khiến ta và thái tử cãi nhau.
Ta giận liền đem toàn bộ giải dược ném vào ao cá nuôi cá rồi.”
Các cung nữ đứng cách xa, chỉ thấy gương mặt kiều mị và nụ duyên dáng của nàng ta.
Sợ hãi quyền thế, chẳng ai dám tiến lên.
Nàng không biết rằng, ta ở kiếp trước đã sống trong bóng tối cả đời, sớm không còn dựa vào đôi mắt nữa.
Ta chịu đựng cơn đau nhói từ bàn tay, dùng tay còn lại rút chiếc trâm sắc nhọn trên đầu, mạnh mẽ rạch lên mặt nàng ta.
Ta ngẩng đầu , “Tống Như Ngọc, ta cũng hủy đi dung nhan của ngươi.”
Sau nhát trâm, tiếng thét chói tai của Tống Như Ngọc vang lên, sắc bén như quỷ khóc, khiến chim chóc kinh hoàng bay tán loạn.
“Mặt của ta! Tiện nhân này!”
“Người đâu, đánh chết tiện nhân này cho ta!”
…
Đông Cung náo loạn.
Khi thái tử vội vàng đến, hắn chỉ thấy Tống Như Ngọc che mặt, gương mặt đầy những vết rạch xấu xí.
Hung khí chính là chiếc trâm trong tay ta.
Hắn giận dữ, lập tức giơ tay tát ta một cái, “Tô Xuân Hòa, ngươi phát điên gì thế?”
Ta ôm mặt, trên mu bàn tay đầy những vết máu do bị giẫm nát, da thịt tổn thương không nhẹ.
Ánh mắt Cảnh Minh lóe lên đau xót, người sắc bén như hắn, có thể mơ hồ đoán ra điều gì, “Tay của ngươi bị sao?”
Ta không đáp, chỉ lắc đầu, rồi dưới sự dìu dắt của cung nữ, từng bước rời đi.
Hắn ở phía sau gọi, “Đứng lại, hỏi ngươi…”
Khi hắn định bước lên, một tiếng nũng nịu ngăn hắn lại, “Điện hạ, mặt của thần thiếp đau quá…”
Cảnh Minh gạt đi Tống Như Ngọc đang cản đường, vội vàng bước về phía ta, khi tay hắn sắp chạm đến ống tay áo ta.
Cung nữ của Tống Như Ngọc hét lớn, “Điện hạ, thái tử phi ngất xỉu rồi!”
Khoảnh khắc ấy, Cảnh Minh quay đầu lại.
Hắn bế lấy Tống Như Ngọc ngất trên mặt đất, chạy thẳng đến thái y viện, chẳng buồn ngoảnh lại ta lần nào.
Ta trở về viện của mình, nhũ mẫu cẩn thận băng bó bàn tay máu thịt lẫn lộn của ta.
Ta đau đến mức rơi lệ.
Nhũ mẫu an ủi, “Cô nương ráng chịu chút đi, đợi nàng trắc phi của thái tử rồi, nàng ta sẽ không dám ngang ngược như nữa.”
Ta bỗng nhớ lại kiếp trước, khi ở hoàng cung nước Vệ, một lần ta vỡ chén sứ, tay bị mảnh sứ cắt vào, lại không thấy đau.
Tạ Chi thương tiếc ôm ta vào lòng, tự trách hồi lâu, hắn :
“Là trẫm không tốt, biết nàng không thấy, lại để những vật này vướng bận nàng.”
Từ đó, các dụng cụ trong cung đều thay bằng vàng bạc, và ta không còn bị tổn thương chút nào.
Bàn tay ta đã băng bó xong.
Chỉ là mấy ngày không thể chạm vào nước.
Nhũ mẫu nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, “Cô nương đừng lo, mặt Tống Như Ngọc bị hủy hoại như thế, ngày sau ắt sẽ không còn uy thế gì…”
Dung nhan bị hủy hoại.
Trong thế đạo này là một điều tàn nhẫn vô cùng.
Nhưng nhũ mẫu đã nghĩ quá đơn giản, Tống Như Ngọc như thể kẻ cướp lấy vận khí của ta, nàng ta vẫn sống rất tốt.
Vài ngày sau, thái giám thân cận của thái tử mang đến tin vui, Tống Như Ngọc đã mang thai.
Thái tử mỗi ngày sau triều đều ở bên nàng không rời.
Tin tức truyền vào cung, hoàng đế và hoàng hậu đều vui mừng, ban thưởng không ít kỳ trân dị bảo cho đứa trẻ chưa chào đời.
Chỉ có ta bị cấm túc, lệnh không bước ra khỏi viện nửa bước.
Chỉ vì Tống Như Ngọc , nàng không muốn thấy ta, sợ kinh thai nhi trong bụng.
Cảnh Minh còn sai thái giám chuyển lời:
“Cô là thái tử, tự nhiên có lúc thân bất do kỷ.
Xuân Hòa, nàng từ nhỏ đã hiền thục đoan trang, lễ sắc phong trắc phi tháng sau, mọi sự đều đơn giản mà .”
Nhũ mẫu giận đến giậm chân ngực.
Bà thay ta bất bình:
“Điện hạ là ý gì?
Vốn dĩ nương đã độc không nơi nương tựa, nay hôn lễ lại giản lược, không biết sẽ phải chịu bao nhiêu ánh mắt coi thường.”
Trước mắt ta ánh sáng mờ nhạt, đã chẳng rõ bà đang gì, chỉ cảm thấy một niềm vui nhàn nhạt tràn lên trong lòng.
Ta ngẩng đầu, “Nhũ mẫu, những chuyện đó không còn quan trọng nữa.”
Dường như, mắt ta… đã có thể thấy rồi.
Kiếp này, ta nhất định không để bản thân chẳng nhận rõ dung mạo người nằm cạnh mình.
Ta không mảy may đau đớn mà uống thuốc, ngày ngày chờ mong đại hôn, mong ngày đó nhanh chóng đến.
Bảy ngày trước đại hôn.
Tống Như Ngọc dựa vào đứa trẻ trong bụng mà ép thái tử, ép hắn không cưới ta, khóc lóc ầm ĩ, thậm chí còn đòi tự vẫn.
Cảnh Minh trong lòng phiền muộn, đi đi lại lại rồi đến viện của ta.
Khi ấy, ta đang ngồi bên bàn nhỏ, nhai một chiếc bánh giòn.
Hắn đến, ta giả vờ như không biết, giống hệt những lần khi còn nhỏ ta giận dỗi hắn.
Có lẽ điều này gợi lên hồi ức trong hắn, Cảnh Minh hoài niệm :
“Cô đêm qua mơ thấy thái phó, ông vừa dạy ta đế vương thuật, vừa tay kia ôm nàng lúc hai tuổi, giúp nàng lau mảnh vụn bánh bên miệng…”
Nghe chuyện cũ về gia gia, ta hiếm hoi nở một nụ nhẹ.
Cho đến khi, người nam nhân ấy cầm tay ta, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, “Cô luôn cảm thấy, nếu không sớm thành thân với nàng, e rằng cả đời này cũng chẳng cưới .”
Vì sự đụng chạm của hắn.
Bụng ta nhộn nhạo, bất chợt đẩy hắn ra.
Cảnh Minh bị đẩy lảo đảo, tác cứng đờ, ánh mắt lóe lên, “Xuân Hòa, nàng vẫn còn oán sao?”
Ta lặng lẽ, không một phản ứng.
Cảnh Minh nghĩ rằng ta đang giận dỗi, bèn dỗ dành:
“Sau này, chúng ta là phu thê rồi.
Như Ngọc chỉ là hơi bướng bỉnh, nàng rốt cuộc đang giận chuyện gì?”
Giận chuyện gì?
Giữa chúng ta là thù và oán của kiếp trước, chỉ có cảm thanh mai trúc mã mấy năm thì sao lấp đầy hố sâu đó.
“Điện hạ, ngài còn nhớ lời căn dặn của gia gia ta trước lúc lâm chung không?”
Ta đột nhiên quỳ xuống trước mặt hắn, “Cầu xin điện hạ, hãy hủy bỏ hôn sự giữa chúng ta.”
Hôn sự bị hủy.
Kiếp này ta mới có thể trong sạch mà gặp người ấy.
Có lẽ hắn chưa từng nghĩ ta lại không muốn gả, không gian xung quanh lặng ngắt như tờ, thân hình cao lớn của Cảnh Minh tràn đầy áp bức.
Hắn từng bước tiến lại gần ta, bật khẩy:
“Giả vờ gì chứ? Nàng chẳng qua muốn ép Như Ngọc rời đi, để tự mình thái tử phi.”
Ta quỳ mà từng bước lùi lại, bỗng dưng sinh ra sự cố chấp, ánh mắt đầy thành thật:
“Thái tử phi thế nào liên quan gì đến ta? Ta không muốn gả nữa.”
Không ngờ, gương mặt Cảnh Minh đột nhiên lạnh lùng, hắn bóp chặt cổ ta:
“Tô Xuân Hòa, ngoài gả cho , nàng còn có thể gả cho ai?
Đừng thách thức , đã nhẫn nhịn đến cực điểm rồi.
Cô sẽ không dỗ nàng lần nữa.
Người đâu, đem nàng giam lại!”
Hắn vung tay áo rời đi.
Ta ngã đau ê ẩm, trong mắt cuộn lên vô số hận ý.
Nhũ mẫu đứng bên cạnh, sợ hãi vô cùng, đau lòng ôm lấy ta, :
“Cô nương hà tất phải chọc giận điện hạ?
Hắn là thái tử, tương lai ba cung sáu viện, nương sớm muộn cũng phải chấp nhận thôi.”
Ta khẽ cúi đầu.
Ba cung sáu viện, sao Tạ Chi không có?
Hóa ra, kiếp trước ta chưa từng rõ người thanh mai trúc mã này, cuối cùng cũng chỉ là gửi gắm nhầm người mà thôi.
Ta bị giam bảy ngày.
Ngày đại hôn.
Ta ngồi trước nhũ mẫu, bà chải tóc cho ta, :
“Cô nương, hôm nay Đông Cung náo nhiệt vô cùng, chỗ nào cũng treo lụa đỏ, thật là đáng mừng.”
Bà không biết, ta từ lâu đã không còn mù, bà như kiếp trước, đã lừa ta một lần nữa.
Kiếp trước vào ngày này chỉ treo vài chiếc đèn lồng đỏ để biểu thị niềm vui, lại lừa ta vui lòng hớn hở.
Kiếp này, ta bị dẫn đi bái đường, hôn lễ cực kỳ đơn sơ, thậm chí, Cảnh Minh cũng không mặc hỷ phục đỏ.
Hắn mỉm , “Xuân Hòa, hôm nay nàng rất đẹp.”
Ta cũng , “Thái tử hà tất phải giả bộ.”
Gương mặt hắn tối sầm lại, đang định phát tác thì một thái giám từ trong cung mặt mày tái nhợt, ghé tai hắn : “Điện hạ, xảy ra chuyện lớn rồi, ngài vào cung xem thử…”
Cảnh Minh vội vã rời đi.
Hai tay ta giao nhau đặt trên bụng, khẽ run rẩy.
Tạ Chi rốt cuộc cũng đã đến…
Kiếp trước, vị thái giám này đến báo cho thái tử tin hoàng đế băng hà.
Khi ấy, Tạ Chi thân chinh dẫn ba mươi vạn đại quân, liên tiếp công hai thành, trực tiếp uy hiếp hoàng thành, binh lính áp sát dưới chân thành.
Thái tử chủ cầu hòa, chấp nhận nhượng mười tám tòa thành và phân nửa quốc khố, rồi với ta:
“Xuân Hòa, Tạ Chi muốn sỉ nhục ta, hắn đích danh chỉ mặt đòi nàng…”
Nhưng hắn đã lừa dối ta.
Tạ Chi chưa từng đòi hắn giao ra nữ nhân nào.
…
Kiếp này, mọi chuyện đã khác.
Cảnh Minh bối rối phái người đi cầu hòa, vị đại thần ấy còn chưa kịp uống xong một chén trà đã bị xử ngay tại chỗ, máu văng tung tóe.
Đại thần nước Vệ lạnh, “Thành vương bại khấu, hoàng tộc họ Cảnh đã hết khí số, quốc quân không muốn hòa đàm.
Thái tử, cái đầu của ngài mới là mục tiêu của quốc quân.
Ngài tự liệu lấy.”
Bạn thấy sao?