Vào ngày kỷ niệm ba năm nhau, tôi vô nghe thấy trai chuyện với của ta:
“Có cách nào chia tay nhanh chóng mà không bị ấy quấn lấy không?”
“Có chứ, để tôi đi quyến rũ ấy.”
Bạn trai tôi khẽ , không hề từ chối.
Đêm hôm đó, khi trai đã say khướt, người kia mặc một chiếc áo sơ mi cổ chữ V, đứng trước cửa phòng tôi.
Gương mặt điển trai, dáng người cao ráo, cơ bụng ẩn hiện sau lớp áo sơ mi trắng…
Có lợi mà không chiếm thì đúng là đồ ngốc. Tôi chấp nhận lời mời gọi của ta.
Sau khi nhận phí chia tay, tôi đúng như mong muốn của trai mà đề nghị chia tay với ta.
Không ngờ, ta lại không chịu.
Anh ta đỏ mắt, tức giận chằm chằm vào của mình:
“Cậu không biết vợ thì không vào sao? Sao cậu dám?”
1
Ngày kỷ niệm ba năm nhau.
Khi tôi đang ở nhà chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, bỗng nhận tin nhắn từ một người của Phó Cảnh:
【Muốn biết con người thật của Phó Cảnh không?】
【Tới quán bar XX.】
2
Quán bar cách nhà không xa lắm, lái xe khoảng hai mươi phút là tới nơi.
Khi tôi đi theo chỉ dẫn đến cửa phòng VIP, cánh cửa khép hờ.
Ngay lúc đầu ngón tay tôi chạm vào tay nắm cửa, giọng của Phó Cảnh vang lên từ bên trong:
“Tôi – một thiếu gia đời N – vì mà phải giả nghèo suốt ba năm trời, thật lòng mà , cái giá của này đúng là mẹ nó quá đắt.”
Có tiếng vang lên trong phòng:
“Không thể không , cũng si phết đấy chứ, ba năm trời đóng vai nghèo khó, dỗ ngọt con bé đó đến chết đi sống lại. Trước đây ăn cháo rau mà cũng cam tâm nguyện theo .”
Dưới ánh đèn mờ ảo, Phó Cảnh ngồi trên sofa, khẽ nhíu mày, vẻ mặt đầy phiền muộn.
“Giờ tôi đang đau đầu đây. Cô ấy tôi quá nhiều, tôi thì đâu có định cưới ấy. Tôi sợ sau này khi biết sự thật, ấy sẽ bám riết không buông.”
Tôi khẽ cau mày, cố gắng đè nén cảm giác bất an mơ hồ trong lòng, tự nhủ rằng có lẽ mình nghe nhầm.
Bên trong phòng, Phó Cảnh nâng ly rượu vang, lắc nhẹ chiếc ly pha lê trong suốt. Dưới ánh đèn, chất lỏng đỏ sẫm khẽ lay .
“A Duẫn không tiền, ấy chỉ tôi. Tiền cũng chẳng thể đuổi ấy đi , đau đầu thật đấy!”
Giọng điệu kéo dài của ta chứa đầy sự đắc ý, dù ánh đèn có mờ đến đâu cũng không thể che giấu.
Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi.
Bởi vì tôi chính là A Duẫn trong miệng ta.
Người con bị Phó Cảnh giả nghèo lừa dối suốt ba năm trời – chính là tôi.
Anh ta giả nghèo để có trái tim tôi, lại sợ tôi dây dưa không dứt.
Tôi nhắm mắt lại. Những điều mà trước giờ tôi chưa từng để tâm, từng manh mối nhỏ nhặt bắt đầu hiện lên trong đầu.
3
Sự giả vờ của Phó Cảnh thật ra chẳng hề tinh vi.
Khí chất vương giả toát ra từ cử chỉ, thái độ của ta.
Những bộ quần áo hàng hiệu mới nhất mà ta mặc mỗi ngày.
Những chiếc đồng hồ xa xỉ thay đổi liên tục trên cổ tay.
Ngay cả lần hẹn hò đầu tiên, nơi ta vô thức chọn lại là nhà hàng đắt nhất thành phố.
Thế tôi lại quá ngu ngốc.
Anh ta chỉ cần một câu: “Khí chất là bẩm sinh.”
Tôi liền tin.
Anh ta bảo: “Quần áo hàng hiệu là đồ fake.”
Tôi cũng tin.
Anh ta : “Muốn cho em một buổi hẹn hò đáng nhớ nhất.”
Tôi lại tin tiếp.
Thế rồi tôi mù quáng nghĩ rằng ta thực sự nghèo.
Anh ta muốn khởi nghiệp.
Tôi liền ba công việc một lúc, vất vả dành dụm tiền giúp ta có vốn.
Bao nhiêu đêm mệt mỏi vì tăng ca, tôi – Viên Viên – tức giận đến mức phải mắng tôi qua mạng:
“Một người đàn ông thật sự cậu, sao có thể để cậu chịu khổ như ? Tôi thấy ta chỉ là kẻ lừa đảo.”
Lúc đó tôi không nghe lọt, cũng chẳng thể phản bác.
Dù tôi tin rằng sau này ta sẽ thành công, thực sự tôi đã hy sinh quá nhiều vì ta.
Cho đến một năm sau…
Phó Cảnh vui vẻ với tôi rằng công ty của ta vừa nhận một hợp đồng lớn, kiếm rất nhiều tiền.
Anh ta rạng rỡ, đưa cho tôi một chiếc thẻ ngân hàng với số tiền một triệu tệ.
Đó là số tiền mà tôi phải quần quật suốt năm năm trời, không ăn không uống mới có .
Phó Cảnh nhét chiếc thẻ vào tay tôi, ánh mắt dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến tôi rung :
“Sau này sẽ kiếm nhiều tiền hơn, tuyệt đối không để em chịu khổ nữa. Em nghỉ hết mấy công việc đó đi.”
Chúng tôi rời khỏi căn hộ cũ kỹ trọ, dọn vào một căn hộ cao cấp xa hoa.
Khi ấy, tôi nghĩ rằng mọi đau khổ đã qua, hạnh phúc cuối cùng cũng đến.
Viên Viên cũng vui mừng thay cho tôi, còn mình lầm rồi.
Không ngờ Phó Cảnh thực sự có thể khởi nghiệp thành công, hơn nữa còn không giống những gã đàn ông khác, giàu lên là bỏ rơi người phụ nữ từng chịu khổ cùng mình.
Trước đêm nay, tôi vẫn tự hào về con mắt người của mình.
Vẫn mơ tưởng về tương lai cùng ta.
Thế , sự thật lại tàn nhẫn cho tôi biết rằng tất cả chỉ là một trò chơi ái của một cậu thiếu gia nhà giàu.
4
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn lạnh buốt trong người, Phó Cảnh với vẻ mặt vừa phiền não vừa đắc ý hỏi bè:
“Haizz, có cách nào chia tay nhanh chóng mà không bị ấy quấn lấy không?”
Trong phòng, mọi người nhao nhao hiến kế cho ta.
“Cho ta nhiều tiền vào, nếu vẫn loạn thì chứng tỏ tiền chưa đủ.”
“Không đâu, năm xưa cậu ấy lừa đó rằng muốn khởi nghiệp, ấy liều mạng ba công việc một ngày để giúp cậu ta gom vốn. Giờ mà đưa tiền thì sao giải quyết ?”
“Đúng đấy, với lại, dù có nhận nhiều tiền cũng chẳng bằng bám lấy cậu ấy. Lấy Phó Cảnh thì chắc chắn lợi hơn một khoản tiền chứ.”
…
Những lời châm biếm, coi thường tôi trong phòng khiến cơn giận của tôi dần chuyển thành bình tĩnh.
Phó Cảnh ngửa đầu uống cạn ly rượu, sau đó quay sang người nãy giờ im lặng – Sở Triều, nhướn mày hỏi:
“Anh em, cậu có cao kiến gì không?”
Sở Triều khẽ , thản nhiên đáp:
“Có chứ, để tôi đi quyến rũ ấy.”
5
Lời vừa dứt, cả phòng bùng nổ tiếng và hò hét.
“Ý hay đấy! Như thì Phó Cảnh có thể lật ngược thế cờ, đổ tội ta ngoại , đến lúc đó khỏi cần tốn đồng nào cho phí chia tay.”
“Nhưng mà… có cần tuyệt đến mức đó không? Dù sao ấy cũng chẳng gì có lỗi với các cậu.”
Phó Cảnh cau mày, rõ ràng là không hài lòng:
“Cô ấy tôi đến , sao có thể dễ dàng rung với người khác?”
Sở Triều nhướng mày, nhàn nhạt đáp:
“Không thử thì sao biết ?”
“Đúng đấy, để Sở Triều thử xem nào.”
“Hay là cậu không nỡ?”
Phó Cảnh khẽ nhếch môi , ánh mắt đen láy lạnh lẽo, lại không hề từ chối.
Tôi siết chặt tay, cố gắng đè nén sự đau đớn trong lòng, bọn họ chỉ vài câu đã quyết định xong kế hoạch đối phó với tôi.
Cơn giận nghẹn lại nơi cổ họng, không thể nuốt xuống cũng chẳng thể phát tác.
Tôi không định nhẫn nhịn thêm nữa, liền giơ tay gõ cửa.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người trong phòng, tôi chậm rãi bước vào.
Tôi mỉm như mọi khi, vẫy tay chào bọn họ rồi ngồi xuống bên cạnh Phó Cảnh.
Tôi nhẹ nhàng cầm lấy ly rượu trong tay ta, dịu dàng trách móc:
“Sao lại uống nhiều thế này? Phải ý sức khỏe chứ!”
Tôi không định vạch trần ta ngay lúc này.
Người trưởng thành phải biết cân nhắc thiệt hơn, ngay cả khi bị tổn thương.
6
Cơ thể Phó Cảnh khẽ cứng lại, giọng lộ rõ sự thăm dò:
“A Duẫn, sao em lại đến đây?”
“Em đến từ lúc nào? Sao không nhắn cho để xuống đón?”
Tôi rót một ly trà, đưa đến trước mặt ta.
“Em vừa mới đến thôi. Điện thoại tắt máy, em gọi không .”
Sau đó, tôi chuyển ánh mắt sang Sở Triều, mỉm :
“May mà có – Sở Triều, ấy uống nhiều quá, bảo em đến đón, nếu không em không biết tối nay về nhà kiểu gì nữa.”
Thần sắc căng thẳng của Phó Cảnh lập tức giãn ra.
Anh ta về phía Sở Triều, nở nụ nửa vời:
“Cảm ơn nhé, em!”
Sở Triều nhấc ly rượu lên, đôi mắt sắc bén lướt qua tôi, sau đó nhướn mày Phó Cảnh, nhẹ nhàng đáp:
“Không có gì.”
Những người trong phòng âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau khi thấy tương tác giữa bọn họ.
“Chị dâu, đừng lo cho cậu ấy. Hôm nay ký hợp đồng lớn, tâm trạng vui nên uống chút cũng không sao.”
Vừa xong, bọn họ liền xúm lại quanh Phó Cảnh, đẩy tôi ra xa.
Tôi thản nhiên ngồi xuống một bên, không còn ngăn cản ta uống rượu như mọi khi nữa.
Thích giỡn người khác sao?
Vậy thì thử nếm mùi bị giỡn xem sao.
Tôi cúi đầu lạnh, che giấu tia băng giá trong đáy mắt.
Bạn thấy sao?