Đời Này Tôi Không [...] – Chương 1

1

Cảm nhận đươc hơi nóng bên cạnh, tôi có chút hoảng hốt.

Lời quen thuộc , kiếp trước Cố Cảnh Hoài cũng từng qua.

Lúc đó tôi mặt đỏ tới mang tai, thẹn thùng gật đầu đáp lại.

Trong lòng suy nghĩ về cuộc sống hạnh phúc sau này.

Đâu ngờ những ngọt ngào lại chỉ kéo dài vài năm, liền chỉ còn lại có gà bay chó sủa , náo loạn không yên.

Ngày đầu tiên sau kết hôn, mẹ Cố Cảnh Hoài đến tìm tôi , bà ám chỉ tôi hãy nhanh chóng sinh cho Cố gia một đứa cháu trai .

Tôi biết Cố lão gia qua đời đã lâu, Cố gia chỉ có một mình Cố Cảnh Hoài độc đinh.

Gia đình họ khá truyền thống, bà muốn tôi sinh cháu trai cũng không có gì ngạc nhiên.

Tôi thích trẻ con, đối với chuyện này cũng không có ý kiến..

Trái lại, tôi không ngừng nỗ lực, nhân lúc thời kỳ rụng trứng cùng Cố Cảnh Hoài ân ái, tưởng mau chóng có thể mang thai.

Nhưng tôi đã thử qua vô số biện pháp, ngay cả mẹ Cố Cảnh Hoài cũng tìm tới đủ loại phương thuốc cổ truyền mỗi lần tôi đều không nhăn mày uống hết.

Bụng vẫn như cũ không có tĩnh.

Thời gian lâu rồi, bà ấy cũng thay đổi sắc mặt với tôi .

“Ngay cả còn gà còn biết để trứng, sao tới lượt , ta đã tốn công tìm biết bao phương thuốc ngay cả một chút tĩnh cũng không có".

Sau này Cố Cảnh Hoài lên nắm quyền cả giới thương mại , bà lại càng ủng hộ hắn ra ngoài bao dưỡng, tìm một người phụ nữ sinh con cho hắn.

“Trong nhà sinh không , còn không cho Cảnh Hoài tìm người khác sinh sao, muốn Cố gia chúng tôi tuyệt hậu?!”

Tôi khóc lóc đem những lời bà cho Cố Cảnh Hoài biết.

Hắn cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu :

“Bắc Bắc, bà ấy dù sao cũng là mẹ

“Em nhường nhịn bà ấy một chút thì sao, cho dù bà ấy có gì đi nữa vị trí Cố phu nhân của em cũng không thay đổi .”

“Gần nhất không phải em trúng chiếc túi kia sao? ngày mai cho người mua đưa đến cho em, không?”

Hắn luôn là như , vừa đánh vừa xoa tôi không chỗ phát tiết.

Chúng tôi thường xuyên phàn nàn,cãi nhau, đối chất, mỗi khi bắt gặp ánh mắt phiền chán của Cố Cảnh Hoài tôi liền nhụt chí.

Đơn giản vì tôi vẫn luôn cho rằng, không sinh con là vấn đề của tôi .

Sau này mỗi lần cãi nhau với Cố Cảnh Hoài tôi đều không tự tin .

Nhiều năm trôi qua, mẹ Cố Cảnh Hoài cũng mất.

Quan hệ giữa tôi và Cố Cảnh Hoài cũng hòa hoãn hơn.

Nhưng tôi bụng vẫn như cũ không hề có tĩnh.

Qua 40 tuổi dù tôi có muốn sinh con cũng là chuyện rất khó.

Đúng lúc này, mối đầu của Cố Cảnh Hoài Lâm Vãn Thanh về nước, ta còn dẫn theo một đứa trẻ .

Lâm Vãn Thanh cùng tuổi với tôi, chúng tôi học cùng một trường đại học.

Tôi và Lâm Vãn Thanh là cùng phòng..

Quan hệ không tính là thân thiết, cũng có thể chuyện.

Chồng Lâm Vãn Thanh qua đời, chỉ để lại ta cùng đứa trẻ..

Nhìn Lâm Cảnh tuổi còn nhỏ, còn Lâm Vãn Thanh bên cạnh hai mắt đẫm lệ.

Tôi có chút mềm lòng, thường xuyên giúp đỡ bọn họ.

Sau này Lâm Vãn Thanh để Lâm cảnh nhận tôi mẹ nuôi.

Tôi đem hối tiếc chính mình không thể có con đều đặt hết trên người đứa trẻ này.

Toàn tâm toàn ý bồi dưỡng đứa nhỏ.

Nhìn hắn trưởng thành, trở nên nổi bật.

Nhưng thẳng đến khi tôi cận kề cái chết.

Nằm trên giường bệnh.

Lâm Vãn Thanh ung dung kéo tay Cố Cảnh Hoài tứ tới trước giường bệnh tôi hỏi thăm.

Tôi mới phát hiện chính mình đã sai, sai ngay từ đầu.

Sai đến cực kỳ thái quá.

Khuân mặt Cố Cảnh Hoài tràn đầy nếp nhăn sủng nịch về phía Lâm Vãn Thanh hướng mặt tôi áy :

“Anh biết em vẫn luôn muốn có một đứa con của riêng mình. Nhưng Thanh Thanh từng sinh con trai cho , đã đồng ý với ấy, dù một trong hai kết hôn, tài sản của vợ chồng cả hai đều sẽ để lại cho con ấy.”

“Nếu sinh thêm, sẽ vi phạm lời thề.”

“Em biết mà, đời này coi trọng lời hứa nhất.”

Chỉ vì một câu hứa hẹn của hắn, tôi cả đời sống trong sự chê , châm chọc mỉa mai, đều vì Cố Cảnh Hoài buộc ga-ro.

Tôi chịu khuất nhục, oan ức mà chết.

Tôi hận chính mình không biết người, hận chính mình mềm yếu, càng hận chính mình hồ đồ!

Ngay cả trời cao cũng thương tôi, cho tôi lại cuộc đời một lần nữa.

2

Tôi nhẹ nhàng đem Cố Cảnh Hoài đẩy ra, đứng dậy mặc quần vào.

Cố Cảnh Hoài sửng sốt một giây, đứng dậy đến gần tôi.

“Làm sao Bắc Bắc?”

Tôi dịch ra xa hắn .

Hiện tại ở gần hằn một giây thôi, tôi cũng thấy ghê tởm .

Ngại bẩn.

Tôi mặt không biểu cảm vô cảm về phía hắn, lạnh lùng hỏi:

“Cố Cảnh Hoài, nếu cả đời tôi không có con, liền sẽ không cùng tôi đi hết đời sao?”

Cố Cảnh Hoài cho rằng tôi vì chuyện này mà khó chịu, thất thanh :

Vươn tay nắm lấy tôi.

“Bắc Bắc, không phải có ý này.”

“Em không phải rất thích trẻ con sao? Chúng ta cùng sinh một đứa không ?”

“Em yên tâm, cho dù không có con, cũng sẽ cả đời đối tốt với em ”

“Em biết mà, con người coi trọng nhất là lời hứa ”

Tôi lạnh hất tay Cố Cảnh Hoài ra.

Hắn không sai, hắn đúng là người coi trọng lời hứa .

Hắn hứa với Lâm Vãn Thanh, liền ở trước đêm kết hôn đi buộc ga-rô.

Hắn hứa sẽ đối tốt với tôi cả đời, ở đời trước quả thật không sai luôn không bạc đãi tôi về mặt vật chất.

Hắn cũng xác thật , cùng tôi đầu bạc răng long.

Thẳng đến lúc tôi sắp chết mới cho tôi biết rõ chân tướng.

Nếu không phải vì hắn tôi căn bản không gặp phải những chuyện này.

Hắn chỉ người đứng xem, im lặng tôi vì hành ích kỉ của hắn bị mẹ hắn khó đủ điều.

Nhìn tôi không ngừng hành hạ chính mình, uống bao nhiêu bát thuốc kì lạ chỉ vì muốn mang thai một đứa con.

Nhìn tôi bị người đời trào phúng, tôi khi đã già đi, còn móc tim móc phổi đối đãi với Lâm Vãn Thanh cùng con trai của bọn họ.

Tất cả những điều này .

Đều bởi vì hắn Cố Cảnh Hoài!

Tôi hít sâu một hơi, khống chế thân hình đang run rẩy của mình, trong đêm tân hôn Cố Cảnh Hoài:

“Chúng ta ly hôn đi.”

“Cố Cảnh Hoài, tôi hối hận.”

3

Cố Cảnh Hoài nghe thấy tôi để nghị ly hôn nháy mắt liền luống cuống.

Hắn kích xuống giường, đem tôi ôm vào lòng ngực.

“Bắc Bắc, chúng ta không phải hôm nay mới kết hôn sao ? Vì cái gì? Vì cái gì lại chuyện như ?”

“Là câu nào không đúng sao? Thật xin lỗi, xin lỗi có không? Hôn nhân không phải trò , em đừng mấy lời như nữa .”

“Chúng ta vừa kết hôn, hôm nay đã nhận nhiều lời chúc bè thân thích, tại sao có thể vừa kết hôn đã ly hôn ? Truyền ra ngoài thật kỳ cục.”

“Mẹ ở trước mặt họ hàng thật vất vả mới ngẩng đầu lên, người đời ác khẩu, sau hôn lễ một ngày liền hồ nháo ly hôn, sẽ bị người đời chê , em xem mặt mũi bà ấy phải để đi đâu ?”

“Bắc Bắc, em nghe luôn nghe lời. Chúng ta sau này không những lời đó nữa không? Nếu em cảm thấy sinh con là gánh nặng chúng ta từ từ hẵng sinh không?

Cố Cảnh Hoài không ngừng thuyết phục tôi, phân tích đủ mặt lợi .

Nhưng tôi vẫn như cũ thờ ơ.

Hắn thấy tôi như lập tức lạnh mặt chất vấn :

“Thẩm Bắc Nguyệt, có phải hôm nay em đã nghe những lời bọn họ ? ".

“Em liền khinh thường ?”

“Đúng , biết hiện tại không có tiền, không lo cho em cuộc sống tốt đẹp. Nhưng trước kia không phải vẫn rất tốt sao, tương lai nhất định sẽ thành công. Lúc đó có thể cho em một cuộc sống tốt đẹp chỉ cần em bằng lòng chờ .”

“Anh biết cha mẹ em không hài lòng về , em vì thế cũng phải trả giá rất nhiều. Nhưng nhà rất truyền thống, em biết mà ,cha mất sớm, mẹ luôn trông ngóng sớm lập gia đình, bà mong có cháu nội để bế."

“Em chẳng lẽ liền ngay cả điều này cũng không chịu hiểu sao ? ".

Cố Cảnh Hoài cuồng loạn bộ như , tôi nhớ đến kiếp trước khi Lâm Cảnh tới phòng bệnh thăm tôi.

Kiếp trước tôi không thể có con , liền đem Lâm Cảnh xem như còn mình, mọi chuyện tốt đều nghĩ đến nó đầu tiên.

Mẹ nó Lâm Vãn Thanh viện cớ không có thời gian liền đem con đưa cho tôi.

Lâm Cảnh từ trong ra ngoài, ăn uống, ngủ nghỉ, đi chơi, đi học... đều là tôi tự tay chuẩn bị.

Tôi đối Lâm Cảnh có thể là không thẹn với lương tâm, một đường bao bọc đem hắn bồi dưỡng thành tài.

Nhưng Lâm Cảnh ở trước khi tôi chết lại nghiến răng ,nghiến lợi hướng tôi quát:

“Bà tại sao còn không nhanh chết đi ? Nếu không phải tại bà, gia đình ba người chúng tôi đã sớm có thể cùng nhau hạnh phúc!”

Lâm Cảnh không hề nhắc đến tôi vì nó khổ tâm bao nhiêu, cũng như hiện tại Cố Cảnh Hoài tương tự không hề đề cập đến tôi giúp hắn bao nhiêu .

Nếu không phải bởi vì tôi, một phân lễ hỏi cũng không lấy, còn cho không mấy chục vạn của hồi môn, thậm chí ngay cả tiền tổ chức hôn lễ cũng tự mình bỏ ta .

Hắn cùng mẹ hắn sao lại có thể ở trước mặt họ hàng diễu võ dương oai.

Hiện tại Cố Cảnh Hoài khẩn trương không muốn ly hôn như .

Thật sự bởi vì thích con người tôi sao ?

Chẳng qua hắn chỉ là luyến tiếc đống của hồi môn kếch xù tôi đã mang theo.

Nghĩ đến số tiền tôi đã mang theo, tôi nhẹ nhàng thở ra.

Tôi tuy rằng là não đương, cũng may cha mẹ không hồ đồ , sau khi hôn lễ kết thúc lập tức đem tất cả tiền biếu cùng của hồi môn chuyển vào trong thẻ ngân hàng của tôi.

Cố Cảnh Hoài thấy tôi thần sắc buông lỏng, phỏng chừng cho rằng tôi nghe lọt tai những lời hắn .

Giọng nhẹ lại, lại đi tới giữ chặt tôi.

“Bắc Bắc, về sau loại lời như đừng nữa !".

Tôi lạnh nhạt né tránh.

“Cố Cảnh Hoài, đây không phải chỉ là lời . Tôi thật sự muốn cùng ly hôn.”

“ Em !”

Cố Cảnh Hoài có chút nóng giận, đứng dậy khoác áo đi ra ngoài.

“Thẩm Bắc Nguyệt, hôm nay là đêm tân hôn không muốn cùng em cãi nhau. Chính em tự mình nghĩ lại đi ".

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...