Đổi Mệnh Thang – Chương 8

08

Sáng sớm hôm sau, Phương phu nhân sai người đưa tới một chén canh.

Lại là đổi mệnh thang quen thuộc.

"Mẫu thân ta nhọc lòng rồi, ta trong người hơi nóng. Hay ra thả diều một lát rồi uống đi."

Tâm phúc của Phương phun nhân, Trần mama gượng đáp ứng , sốt ruột khi phải chờ ta ăn canh xong mới có thể trở về phục mệnh.

Nhưng một giây sau, dây diều đột nhiên đứt, con diều trôi dạt đến viện tử khác.

Ta muốn đi nhặt, Trần mama sắc mặt đại biến, một mực níu ta lại.

"Không ! Ngươi không thể đi!"

Ta một tay tát luôn bà ta.

"Ta là con của cha nương. Phủ Thượng Thư này có chỗ nào mà ta không đi?

Bọn hắn đều ta là thiên kim Thượng thư phủ , ta ngang ngược càn rỡ một chút có vấn đề gì không?

Hoàn toàn không có vấn đề.

Trần mama bị một tát này cho choáng váng, đợi bà ta lấy lại tinh thần, ta đã đến cửa viện của Phương Như Thanh .

Nàng đang ở trong sân vẽ tranh, trông thấy ta, mặt mày biến sắc:

"Ngươi là ai!"

Ta chằm chằm nàng : "Cha ta là Hộ bộ thượng thư, đây là nhà ta, ta cũng phải hỏi một chút ngươi là ai?"

Nàng nghe thấy ta lời này mặt đều tái nhợt.

"Ngươi không phải ····· Ngươi không phải!"

Ta nghiêng đầu hỏi Xuân nhi:

"Vị tiểu thư này là ai?"

Xuân nhi có chút khiếp đảm mà nàng, ngập ngừng :

"Là ······ vị tiểu thư giả mạo trước kia...."

"Ngậm miệng ngươi lại cái thứ tiện tỳ này! Ta đánh chết ngươi!"

Phương Như Thanh mặt mày dữ tợn muốn lên đến đánh người, không cẩn thận đổ bức hoạ, ta liếc thoáng qua, phía trên đúng là Thái tử điện hạ.

Mọi việc liền hết thảy giải thích.

Vì cái gì bọn hắn đột nhiên cấp bách muốn tìm người đổi mệnh, trị bệnh điên của Phương Như Thanh ?

Bởi vì Thái tử sắp tuyển phi , mà Phương Như Thanh đối với Thái tử căn sâu nặng.

Ta bộ giúp nàng nhặt bức họa, Phương Như Thanh lớn tiếng mắng chửi: "Đừng đụng vào tranh của ta !"

Nàng nhào lên đoạt lại, ta thừa cơ bên tai nàng thấp giọng : "Về sau ngươi sẽ chỉ là đồ giả, mà ta mới là nữ nhi duy nhất của Phương gia, ta còn muốn gả cho thái tử điện hạ, giúp cha dưới một người trên vạn người ."

Phương Như Thanh trừng to mắt, một giây sau liền ôm đầu hét rầm lên:

"Ngươi gạt ta! Ngươi gạt ta!"

"Như Thanh!"

Phương phu nhân tới chậm, thấy bộ dạng điên cuồng của Phương Như Thanh, vội vàng ôm lấy nàng.

"Nương tới, nương tới rồi!"

Ta ra vẻ ủy khuất hỏi: "Mẫu thân, người không phải nàng là nữ nhi của nô bộc lòng lang dạ sói năm đó sao? Làm sao còn lưu tại trong phủ?"

Phương Như Thanh bỗng nhiên quay đầu về phía Phương phu nhân, bà ta sắc mặt xấu hổ, khan :

"Dù sao mẹ con lâu như , ít nhiều cũng có chút cảm ."

Phương Như Thanh không thể tin bà.

"Nương ······"

Ta ôm cánh tay Phương phu nhân :" Mẫu thân, buổi chiều thái tử điện hạ hẹn con đi nghe kịch, mẫu thân giúp con chọn y phục đi."

Phương phu nhân đành phải cùng ta đi ra ngoài.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...