Vì cứu Tạ Sùng, ta giữa mùa đông lao xuống nước, từ đó hai mắt mù lòa.
Hắn cưới ta, song chưa từng chung phòng, khiến ta trở thành trò trong chốn kinh thành.
Suốt một năm qua ta cẩn trọng hầu hạ, rốt cuộc cũng đổi lấy một lần hắn ta thật sự.
Cho đến khi ta nghe thấy giọng khẽ khàng:
“Huynh cứ yên tâm đi gặp người trong lòng.
Nữ tử nhà Tiết đôi mắt đã mù, ta thay huynh ở bên nàng, nàng chưa từng phát giác.”
Tạ Sùng như trút gánh nặng, khẽ thở dài: “Đa tạ.”
Bấy giờ ta mới hay, người kề cận ta ngày đêm bấy lâu nay, hóa ra lại là đệ đệ của hắn – Tạ Hành Châu!
Ta giả như không biết, thế sau đó, Tạ Hành Châu lại dụ dỗ ta ngã lên giường hắn.
Tạ Sùng lao đến, vung kiếm ngang cổ hắn, giận dữ quát:
“Nàng là tẩu tẩu ngươi, ngươi dám vào nàng ư?!”
Thế Tạ Hành Châu chỉ chậm rãi kề sát tai ta, giọng nhẹ nhàng mà nguy hiểm:
“Phải sao đây? Ta không muốn trả nàng lại cho hắn nữa rồi.”
1
Ta nâng mâm bánh tuyết hoa, lần mò đến thư phòng, chợt nghe thanh âm của Tạ Sùng.
Giọng ấy lại chẳng còn vẻ lạnh lùng trầm thấp như thường ngày, mà mang vài phần tùy ý, ngả ngớn, khẽ mà :
“Huynh cứ yên tâm đi gặp người trong lòng.
Nữ tử nhà Tiết đôi mắt đã mù, ta thay huynh ở bên nàng, nàng chưa từng phát giác.”
Bước chân ta đột nhiên khựng lại, chỉ cảm thấy đất trời chao đảo.
Cứ ngỡ rằng sau một năm thành thân cùng Tạ Sùng, ta đã có thể dùng chân sưởi ấm lòng hắn.
Người từng đối với ta lạnh lùng thờ ơ, nay lại nâng niu như trân bảo.
Nhưng nào ngờ, người bầu cùng ta ngày đêm, lại là đệ đệ của hắn – Tạ Hành Châu!
Tạ Sùng nhẹ nhõm thở dài: “Đa tạ. Nữ tử họ Tiết cứ dây dưa không dứt, ta thực sự phân thân không xuể.”
Chỉ nghe Tạ Hành Châu như có như không mà rằng:
“Sao? Nàng ấy một mảnh chân , vì cứu huynh mà đánh mất đôi mắt. Nếu huynh để ta thay thế, chẳng lẽ không sợ nàng hồi tâm chuyển ý?”
“Ta cầu còn không .” Giọng của Tạ Sùng hờ hững, “Mối hôn ước thời niên thiếu vốn chẳng thể coi là thật, là nàng ta khổ sở tìm mọi cách mới có thể gả vào đây.”
“Nay Tạ gia nhận kim lệnh miễn tử, mà Tiết gia đã suy tàn, ai dám nàng không có tính toán sâu xa?”
Gió tuyết nơi hành lang ào ạt ập đến, như ngàn vạn mũi kim băng đâm vào da thịt, lạnh lẽo mà đau đớn.
Ta liều chết cứu Tạ Sùng, đổi đôi mắt và danh tiết lấy một câu—— “Tính toán sâu xa.”
Cuối cùng, hắn còn ra chiều phiền muộn mà than:
“Nàng ấy vẫn thường bánh tuyết hoa sao? Ngươi không thích đồ ngọt, thật khiến ngươi chịu khổ rồi.”
Chỉ bởi Tạ Sùng thích đồ ngọt ta , nên ta ngày ngày vùi mình trong bếp, chịu bỏng vô số lần, nóng bức hay giá rét cũng chẳng gián đoạn.
Lòng bàn tay cầm mâm sứ bỗng chốc lạnh thấu xương, tay ta run lên, bánh tuyết hoa ào ào rơi xuống đất.
Trong phòng thoáng chốc yên lặng.
Ngay sau đó, một bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay ta.
“Chiêu Chiêu?”
2
Không khó để nhận ra, người hạ giọng chính là Tạ Hành Châu.
“Sao tay nàng lại lạnh đến ?”
Một câu như quan tâm, thực chất là dò xét.
Dẫu đôi mắt ta không thể , vẫn có thể cảm nhận rõ hai ánh soi mói đổ dồn lên người, sắc bén đến gai người.
Nhục nhã và phẫn uất dâng trào, trong đầu ta lại hiện lên vẻ hờ hững của Tạ Sùng trước đây.
Nếu sớm biết hắn đã có người trong lòng, ta tuyệt đối không dây dưa.
Nay ta mù lòa, mẹ kế ghét bỏ, đường lui đã đoạn, hắn mới dám bày ra trò châm chọc này.
Ta cố nén tâm tư cuộn trào, ép mình giữ nguyên nụ ôn hòa như ngày thường.
“Phu quân muốn ăn bánh tuyết hoa, tiếc rằng ta không cầm chắc, chỉ giữ lại vài miếng.”
Nói rồi, ta xòe tay ra.
Bầu không khí ngột ngạt thoáng chốc lơi lỏng.
Bên cạnh dấy lên cơn gió nhè nhẹ, thoang thoảng mùi mực tàu.
Là Tạ Sùng rời đi.
Khoảnh khắc tiếp theo, nơi lòng bàn tay ta bỗng nhiên truyền đến cảm giác mềm mại, ấm áp.
Tạ Hành Châu kéo dài giọng, mang theo vẻ thỏa mãn:
“Ngọt quá.”
Nỗi nhục nhã bủa vây, hàng mi ta run rẩy kịch liệt.
Rõ ràng ban nãy, Tạ Sùng đã , hắn vốn không thích đồ ngọt.
Ta sớm nên nhận ra điều bất thường.
Tạ Sùng danh chấn Ngọc Kinh, lạnh lùng như vầng nguyệt trên cao, không thể chạm tới.
Ba ngày sau khi thành thân, hắn chưa từng bước vào phòng ta nửa bước.
Khi ta dự yến tiệc, giữa những lời chê bai nhạo, hắn chưa từng đứng ra bảo vệ.
“Kể cả leo lên cành cao thì sao chứ? Thế tử ngay cả chạm vào nàng ta cũng không muốn, thật đê tiện.”
Thế , người luôn thờ ơ như hắn, lại vào một tháng sau, ôm lấy ta khi ta ngã xuống, dịu dàng hôn lên chân mày và khóe mắt ta.
“Chiêu Chiêu, nàng không thấy, thì ta sẽ đôi mắt của nàng.”
Bảo sao hắn luôn chiều chuộng ta, mà chẳng hề sốt sắng tìm cách chữa trị đôi mắt này.
Bảo sao hắn che chở ta, mà chưa bao giờ chạm vào ta.
Ta chợt nhớ lại ngày đầu tiên tiến vào Tạ phủ, người đón dâu lại là Tạ Hành Châu.
Lúc bước xuống kiệu, ta sơ ý hụt chân, lại một đôi cánh tay rắn rỏi đỡ lấy.
Gió khẽ cuốn lên lớp khăn voan, nam nhân cúi đầu, giọng khàn khàn, mang theo ý nhàn nhạt.
“Tẩu tẩu, quả thực là… dung nhan vô song.”
Thì ra là hắn!
3
Chúng ngang nhiên lộng hành, chẳng qua chỉ vì ta thế, không người che chở.
Không ai hay biết, sau một năm lặng lẽ điều dưỡng, mắt ta đã dần hồi phục, nay đã có thể lờ mờ trông thấy cảnh vật.
Chỉ là từ khi biết rõ chân tướng, ta không sao có thể đối diện với Tạ Hành Châu như trước.
Vậy nên, khi phủ Quốc Công gửi thiệp mời, để tránh mặt hắn, ta lệ mà đến dự yến.
Chẳng ngờ vừa bước xuống xe ngựa, tam tiểu thư nhà họ Tạ liền ngang nhiên chặn đường ta.
“Nghĩ rằng đem một đôi mắt đổi lấy, là có thể giúp cả nhà bay lên cành cao hay sao?
Một kẻ nghèo hèn mà dám lả lơi bợ đỡ, cũng xứng dự tiệc của phủ Quốc Công ư?”
Tiếng châm chọc của các tiểu thư danh môn như từng cái bạt tai giáng xuống mặt ta.
“Nói với ngươi đấy! Không chỉ mù, ngay cả tai cũng điếc rồi sao?”
Một bàn tay hung hăng đẩy mạnh vai ta.
Mắt cá chân ta va phải bậc đá, cơn đau nhức tận tâm can, cả người chao đảo— lại rơi vào một vòng tay ấm áp.
Trên đỉnh đầu vang lên một tiếng quát lạnh băng:
“Đủ chưa?”
Tam tiểu thư giận dữ gắt lên: “Nhị ca, sao huynh lại đỡ con tiện nhân này?!”
Chỉ nghe Tạ Hành Châu trầm giọng:
“Còn dám vô lễ với tẩu tẩu, thì cút về quỳ trước gia từ đường.”
Chuyện ồn ào khiến phu nhân Quốc Công phải đích thân ra mặt, lập tức an bài cho ta một gian phòng nghỉ ngơi.
Nha hoàn đang định thay ta thoa thuốc, lại có người bước đến ngồi xuống bên cạnh:
“Đưa thuốc cho ta.”
Không ngờ, Tạ Hành Châu lại lớn gan đến mức ở bên ngoài cũng dám cùng ta đơn độc chung phòng!
Ta hoảng hốt buông vạt áo xuống: “Vẫn là để nha hoàn thì hơn.”
Nhưng cổ chân lại bị hắn nắm lấy.
“Chiêu Chiêu, nàng đang trốn tránh điều gì?”
Lòng bàn tay hắn nóng rẫy, ngón tay thô ráp vì lớp chai mỏng.
Trái tim ta thình lình đập mạnh một nhịp.
Sợ hắn sinh nghi, ta chỉ có thể để mặc hắn nâng mắt cá chân, đặt lên đùi mình.
“Hôm nay ta đã nghe hành đệ kể lại, ta sẽ tam muội cấm túc.”
Ta hoàn toàn không nghe lọt tai lời hắn.
Người ra vào ngoài cửa không dứt, bất cứ lúc nào cũng có thể có người ghé đến, vỡ cục diện ám muội trong phòng.
Trước mắt ta tối đen, tim đập tựa trống dồn.
Chỉ biết tác bôi thuốc của hắn nhẹ nhàng đến lạ.
Làn da dưới chân ta nóng rẫy, cách một lớp vải mỏng vẫn có thể cảm nhận rõ hơi ấm nơi đùi hắn, bỏng rát đến tận lòng bàn chân.
“Nếu sau này ta không có mặt, nàng có thể tìm hành đệ giúp đỡ, hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng.”
Hắn dùng tư thế thân mật như mà thốt ra lời dối trá, khiến nỗi nhục nhã trong ta bùng cháy đến tận đỉnh đầu.
“Điều này không hợp lễ nghi.”
Hắn khẽ nhạt, bàn tay nắm lấy chân ta lại siết chặt thêm vài phần.
Chẳng hiểu vì sao, ta chợt nhớ đến chuyện năm xưa, khi ta từng nhờ người mang một túi hương tự tay may gửi đến Tạ Sùng.
Nhưng trong một buổi yến tiệc, ta lại thấy chiếc túi hương ấy treo nơi hông Tạ Hành Châu, bị hắn tùy ý lật qua lật lại.
Khi không có ai xung quanh, ta mấy lần muốn mở miệng, rồi lại ngập ngừng.
“Tiết công tử… hình như rất thích túi hương này?”
So với vẻ thanh nhã, cao quý của Tạ Sùng, Tạ Hành Châu lại càng mang nét tuấn lãng tà mị, môi đỏ răng trắng, ánh mắt đầy phong .
Bọn họ cùng một mẹ sinh ra, dung mạo đều bất phàm, lại không thể nào khiến người khác nhầm lẫn.
Hắn khẽ nhếch khóe môi, trong đáy mắt dâng lên nụ rực rỡ, mị mà sâu thẳm.
“Túi hương tinh xảo như , sao có thể không thích?”
Đầu ngón tay thon dài của hắn vuốt ve, dường như không chỉ là túi hương.
Dưới ánh mắt nóng rực ấy, mặt ta như bốc cháy, vội vàng xoay người bỏ chạy.
Bạn thấy sao?