Đôi Mắt Dưới Gầm [...] – Chương 2

Lúc đó tôi chỉ nghĩ ta muốn lấy lòng ba vợ tương lai.

Giờ nghĩ lại, mỗi khi tôi giỡn chuyện ấy, sắc mặt ta đều rất kỳ lạ.

Nhưng tôi biết Vi Vi chưa bao giờ ưa Hạ Phong, với tính cách của ấy, bịa ra một câu chuyện để doạ tôi cũng không phải không thể.

bên ngoài kia thật sự là Vi Vi đến từ tương lai sao?

“Vi Vi, tớ vẫn còn hơi…”

Tôi còn chưa hết câu, ấy đã cắt lời.

“Tớ biết là cậu nghi ngờ tớ. Có phải trên đường Hằng Sơn, trong tiệm gốm, cậu đã nặn một cái cốc tặng tớ không? Tớ nhận nó vào hôm trước lễ tang của cậu. Cậu còn vẽ lên đó một bông hồng, ông chủ cậu định nặn một bông hoa, chưa bao lâu thì nó nứt ra nên cậu bỏ cuộc.”

Tôi lập tức chết lặng.

Vì đúng là có chuyện ấy. Mấy ngày nữa là sinh nhật ấy, chiều nay tôi vừa xong cái cốc đó, chuyện bông hoa cũng y hệt như .

Hơn nữa cái cốc còn chưa nung xong, ấy không thể biết .

Cuộc gọi video bị ngắt vì mở quá lâu.

Nghe xong lời ấy và bằng chứng đó, tôi dần dần chấp nhận chuyện kỳ lạ này.

Chẳng lẽ trai tôi thật sự có vấn đề?

Một khi hạt giống nghi ngờ gieo xuống, nó sẽ mọc rễ và lan nhanh như cỏ dại.

Tôi chợt nhớ ra một chuyện.

Tôi vừa chuyển đến nơi này, còn chưa cho Hạ Phong biết, cũng chưa dẫn ta đến đây.

Vậy sao ta biết địa chỉ nhà tôi? Còn cửa có nguy hiểm?

Lẽ nào, đây là một kế hoạch báo thù đã chuẩn bị kỹ lưỡng? Vậy thì người dưới gầm giường chẳng phải là…

Lưng tôi lạnh toát, toàn thân nổi da gà.

Bởi vì hôm nay Hạ Phong còn với tôi rằng ta phải đi công tác vài ngày.

Nghĩ đến đây, tôi lập tức muốn mở cửa cho Vi Vi.

Hai người đối phó với Hạ Phong, cơ hội sống sẽ cao hơn.

Tôi chầm chậm quay đầu lại, về phía mặt kính của bể cá — nơi có thể phản chiếu hình ảnh dưới gầm giường.

Đôi mắt đó đã biến mất.

Tôi lập tức lấy tay bịt miệng mình, gần như nhào đến cửa để mở.

Một bàn tay từ phía sau bất ngờ túm lấy cổ tay tôi đang đặt trên tay nắm cửa.

2

Tôi không kìm , hét lên một tiếng.

Quay đầu lại, người đang đứng sau lưng tôi chính là Hạ Phong — trai tôi, kẻ sắp tôi trong tương lai.

Tôi run rẩy liên tục, cố lùi về phía sau.

Nhưng hắn lại nắm chặt lấy cổ tay tôi, kéo mạnh.

“Tiểu Hi, may mà quay lại kịp, đã vào đây trốn trước ta! Chính ta mới là người em!”

“Tiểu Hi, những gì ta đều nghe thấy, người trở về từ tương lai là ! Cô ta đang lừa em!”

Sau khi nghe những gì Vi Vi , tôi còn dám tin Hạ Phong lúc này sao?

Thấy ánh mắt nghi ngờ của tôi, gương mặt ta lộ rõ vẻ uất ức và buồn bã.

“Tiểu Hi, đừng vội định tội cho , em hãy bình tĩnh nghe . Ở tương lai, cảnh sát đã cầu thân em phối hợp điều tra. Anh để ý thấy Vi Vi chẳng buồn chút nào, nên bắt đầu nghi ngờ. Sau khi điều tra, người đáng nghi nhất chính là ta!”

“Anh phát hiện ra ta thực ra là con rơi của ba em!”

“Trong mấy năm em mất liên lạc với ba, ông ấy ăn phất trở lại, giờ mắc bệnh nặng sắp qua đời. Ông ấy tìm đến Vi Vi, cũng muốn tìm em, liên lạc không . Nếu không tìm ra em, ta sẽ thừa kế toàn bộ tài sản!”

Anh ta lấy điện thoại ra, trong đó là một bức ảnh chụp tại đồn cảnh sát.

Ảnh khá mờ, tôi vẫn nhận ra rõ ba tôi và Vi Vi trong đó.

“Lúc ấy thấy người đàn ông đón ta rất quen, tra thử thì đúng là ba em. Em từng cho xem ảnh của ông mà!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...