Quay lại chương 1 :
…
Hắn bước đến gặp tôi, trên người mang theo đủ thứ hào quang và kiêu ngạo.
Nhưng cho dù có tô trát bao nhiêu lớp phấn trên mặt, cũng không giấu vẻ xanh xao bệnh tật của hắn.
Tôi mà thấy thật xót xa cho cơ thể của mình.
Nhưng tôi cũng hiểu rõ — sẽ không đời nào tôi đổi lại thân thể với hắn lần nữa.
Thân xác hắn giờ đã mục rỗng bên trong, phải dựa vào thuốc để duy trì, chuyện sinh con thì khỏi bàn.
Mà hắn vẫn chưa biết gì.
Hắn còn tưởng những phản ứng cơ thể bất thường là hiện tượng bài xích do hoán đổi thân xác, nào có hay, ngoài việc đã mất một quả thận… cái gọi là “mệnh căn” của hắn cũng đã không còn.
6.
Hắn bước đến gần, khinh khỉnh :
“Trịnh Xuyên, cậu bây giờ thật thảm .”
“Cuộc sống hào môn mà cậu từng kiêu ngạo đã không còn, vợ tốt của cậu bây giờ cũng là của tôi.
Nhìn lại đi, giờ cậu chẳng còn gì cả — hoàn toàn trắng tay!”
Tôi bật :
“Thế còn cậu? Giờ còn lại bao nhiêu?”
Sắc mặt hắn lập tức thay đổi:
“Ý cậu là gì?”
“Không có gì. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu thôi —
Một tập đoàn gia tộc khổng lồ, một người vợ hư mục đến tận xương — cậu nghĩ cậu giữ nổi sao?”
Mặt Lý Hòa Hưng trắng bệch:
“Cậu… cậu đang linh tinh cái gì thế?”
“Tôi chẳng bừa đâu.
Trước khi tiếp quản công ty, cậu có biết tôi đã chuẩn bị bao nhiêu thứ không?
Tôi học quản lý, nắm rõ hình công ty, khảo sát toàn bộ nhân sự, mở rộng mạng lưới quan hệ.
Còn cậu thì sao?
Cậu có bao nhiêu năng lực, chính cậu rõ hơn ai hết.”
“Cậu—” Lý Hòa Hưng nghiến răng tức tối, chẳng phản bác nổi câu nào.
“Còn về Cố Mẫn Mẫn,” – tôi nheo mắt, giọng nhẹ bẫng –
“tốt nhất cậu nên kiểm tra lại các khoản chi tiêu gần đây của ta đi.”
Lý Hòa Hưng gượng gạo nặn ra một nụ giả tạo, da thịt không :
“Trịnh Xuyên, cậu thông minh thế, có biết không? Giờ trên người cậu, có khi chỉ mỗi cái quần lót là còn chút giá trị đấy.”
Tôi cũng đáp lại, nhẹ nhàng:
“Tôi biết mà.”
Hắn khịt mũi một cái, nhạo:
“Bây giờ công ty đang thiếu người dọn dẹp, cậu có thể xin vào vệ sinh. Dù sao cũng kiếm bữa cơm.”
“Cái đó thì khỏi lo cho tôi.
Còn cậu thì nên về lo cho Cố Mẫn Mẫn đi — chuyện đàn bà, cậu hợp hơn.”
Lý Hòa Hưng tức đến mức muốn vung tay tát tôi.
Nhưng tôi nhanh chóng nghiêng người, né gọn cú đánh.
Không ngờ hắn vừa về đến nhà không lâu đã gửi cho tôi một thiệp mời dự tiệc tối.
Tôi kỹ thời gian ghi trên thiệp — đúng là đêm mà kiếp trước Lý Hòa Hưng đã cho người ra tay với tôi.
Tôi lấy điện thoại ra, gọi một cuộc.
Bà nội có thể xuất viện rồi, tôi lập tức đến đón bà về nhà.
Về đến nơi, bà thấy căn nhà dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng đến từng góc nhỏ, không khỏi sững sờ.
“Bà ơi, giờ cháu đã tìm một công việc có thể tại nhà rồi.
Dùng máy tính viết chương trình cho người ta, lương cao lắm luôn!
Từ giờ trở đi, cháu nhất định sẽ hiếu thuận với bà thật tốt…”
Bà tôi, như thể đang một người hoàn toàn khác:
“Cháu thật sự là đứa cháu của bà sao?”
“Cháu cam đoan là hàng thật giá thật!” – tôi – “Biết sai mà sửa, chẳng phải rất tốt sao ạ?”
Bà tôi, khoé mắt xuất hiện nếp nhăn vì , gật đầu đầy mãn nguyện.
…….
Đêm buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Trên sân khấu, MC đứng bên cạnh “Trịnh Xuyên” và Cố Mẫn Mẫn, miệng không ngừng ca tụng mối sâu đậm cảm giữa hai vợ chồng.
Cố Mẫn Mẫn đẫm lệ :
“Điều em tự hào nhất trong cuộc đời này, là vợ của Trịnh Xuyên — một người chồng tuyệt vời đến thế.”
Trên sân khấu, “Trịnh Xuyên” mắt ngấn nước, nghẹn ngào :
“Điều khiến tôi tự hào nhất trong cuộc đời này chính là…”
“Là cưới Cố Mẫn Mẫn – một người vợ tuyệt vời như .”
Tôi đảo mắt, không nhịn mà thay hắn nốt câu.
Mọi người xung quanh đồng loạt quay sang tôi.
Ơ… hơi ngại thật đấy, đúng là có chút mất mặt.
Trên sân khấu, “Trịnh Xuyên” tức đến mức giậm chân tại chỗ.
Hắn bỗng giơ micro lên, lớn:
“Nói thật nhé, tôi có ngày hôm nay, công lao không thể không kể đến người em của tôi – Lý Hòa Hưng.
Dù cậu ta không chịu việc gì, sống nhờ bà nội ở quê, tiêu tiền như nước, lại còn đương lăng nhăng, đổi như thay áo… cậu ta mãi là huynh đệ tốt của tôi.”
“Hoà Hưng, lên đây phát biểu vài câu đi!”
Cả hội trường bỗng chốc im phăng phắc, hàng trăm ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
Hắn muốn tôi mất mặt.
Muốn tôi không nên lời, để mọi người thấy tôi chỉ là một kẻ quê mùa vô dụng, không xứng xuất hiện ở đây.
“Hoà Hưng, cậu chia sẻ với mọi người đi nào. Không có việc , chỉ sống dựa vào khoản trợ cấp ít ỏi của bà, mà cuộc sống vẫn thoải mái thế, bí quyết là gì ?”
Câu hỏi của hắn khiến cả hội trường lập tức chìm vào im lặng.
Hắn tươi rói, đẩy tôi thẳng lên “pháp trường”, như thể đang dâng tôi lên cho mọi người phán xét.
Khán giả phía dưới tôi với ánh mắt đầy ghét bỏ và khinh miệt.
Bạn thấy sao?