Tại sao lại cảm ơn tôi? Chúng ta chẳng phải là vị hôn phu – vị hôn thê sao?” Phó Như Khuynh yên lặng tôi, ánh mắt đó khiến tôi vừa bối rối, vừa không khỏi bồn chồn.
“…Vâng.”
“Của thì cũng là của em, không cần khách sáo. Em chưa ăn tối đúng không? Anh đưa em đi ăn.”
Sờ cái bụng có hơi đói meo của mình, tôi nhẹ nhàng gật đầu.
Tôi cứ tưởng sẽ đưa tôi đến một quán chay thanh đạm nào đó, ai ngờ lại lái xe đến một nhà hàng Tây sang trọng. Chính là quán mà tôi thường thích nhất.
“Phó tiên sinh, có phải đi nhầm không ạ?” Tôi không nhịn mà chắp tay trước ngực, “Tội lỗi, tội lỗi… chẳng phải như thế là ô uế tín ngưỡng của sao?”
Phó Như Khuynh chỉ lắc đầu: “Không sao. Phật gia trọng tu thân, đã dùng cơm ở nhà rồi. Em muốn ăn gì thì cứ ăn.”
Tôi không tiện từ chối, ngồi xuống rồi gọi một phần salad và mì Ý sốt chay.
Phó Như Khuynh tôi: “Chỉ ăn thế này thôi à?”
Tôi gật đầu: “Thế này là đủ rồi.”
Tôi không kén ăn. Thật ra, sau những ngày tháng ở kiếp trước bị Lương Dật Minh trói như chó, có một bữa cơm nóng để ăn đã là phúc phần rồi.
Phó Như Khuynh đối diện tôi, ánh mắt không rõ đang suy nghĩ điều gì.
Mãi đến khi tôi ăn xong, đặt dao nĩa xuống, mới bình tĩnh lên tiếng: “Sau khi kết hôn, mong em nhất định giữ lòng trung thành với hôn nhân, thực hiện đầy đủ nghĩa vụ vợ chồng. Anh sẽ cho em tất cả những gì em muốn.”
“…Nghĩa vụ vợ chồng?”
Não tôi như ngừng hoạt , không kịp suy nghĩ đã bật thốt lên: “Anh không phải là… hòa thượng à?”
Phó Như Khuynh sửa lời, “Là cư sĩ.”
Tôi lẩm bẩm trong lòng:Cư sĩ? Vậy sao ai cũng gọi là ‘Phật tử’? Tôi còn tưởng…
Không biết có phải ảo giác không, hình như tôi thấy khẽ một cái. Tim tôi bất chợt đập thình thịch, chẳng hiểu sao lại đưa tay lên chạm vào hàng lông mày và đôi mắt .
Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào làn da ấm áp, tôi mới sực tỉnh — mình vừa cái gì thế này! Vội vã rụt tay lại, đã muộn một nhịp.
Phó Như Khuynh hơi khựng lại, theo phản xạ giữ lấy tay tôi, siết chặt, không buông.
4
“A, thật xin lỗi!” Tôi chết điếng, hận không thể tự vả cho mình hai cái. Lâm Tầm ơi là Lâm Tầm, mày sao có thể vì sắc mà mê muội, nhất thời hồ đồ ra chuyện như thế này?
May mà Phó Như Khuynh không để tâm đến hành đường đột của tôi, chỉ khẽ mấp máy môi: “Không sao.”
Anh đưa tôi về tận nhà, cả hai chúng tôi đều ngầm hiểu mà không nhắc lại chuyện vừa rồi.
Trước khi xuống xe, tôi cợt nửa nửa thật: “Phó tiên sinh, em nghe Phật gia rất coi trọng chữ ‘duyên’. Theo , giữa chúng ta có duyên không?”
Tôi cứ tưởng sẽ không trả lời. Ai ngờ gật đầu, đáp một cách thản nhiên: “Có, bắt đầu từ kiếp trước rồi.”
Lúc này đến lượt tôi im lặng. Kiếp trước tôi với từng có liên quan gì sao? Những ký ức thê thảm đời trước vẫn còn rõ mồn một.
Một người không thể quên những chuyện quan trọng trong đời — giống như không bao giờ có thể quên thù hận.
Tôi không tỏ thái độ gì, cũng không phản bác, chỉ khẽ : “Vậy em nhất định sẽ trân trọng mối duyên này.”
Cho đến khi tôi quay người bước qua cổng lớn, vô thức ngoảnh lại một cái — trong màn đêm đen đặc, đèn xe vẫn le lói ánh sáng nhạt màu.
Phó Như Khuynh… vẫn chưa rời đi.
Trong lòng tôi khẽ , vừa định quay lại tìm Phó Như Khuynh thì đã bị chị tôi chặn ngay trước cửa.
Gương mặt chị méo mó, dữ tợn, môi đỏ như máu, hệt như vừa nuốt phải xác trẻ con : Lâm Tầm, con tiện nhân không biết liêm sỉ này!”
Nói xong liền nhào tới muốn giật tóc tôi: “Dám quyến rũ Phó Như Khuynh? Tao chết mày!”
Nhìn bộ dạng điên cuồng của chị, tôi suýt nữa đến nghẹn. Nghiêng người tránh cú đánh lén, để mặc chị nhào xuống đất ngã sấp mặt như chó gặm đất.
Tôi đưa tay che miệng, khúc khích, lùi vài bước: “Chị à, không phải lễ Tết gì mà lại hành đại lễ với em thế? Tuy nhà họ Phó quyền thế thật, chị cũng không cần phải hạ mình lấy lòng em đến mức này đâu nhỉ?”
Từng câu, từng chữ đều đâm trúng tim chị tôi.
Chị tôi chọn nhà họ Lương, chẳng qua là bị vẻ ngoài xa hoa mê hoặc. Trong lòng vẫn luôn xem Phó Như Khuynh là vật sở hữu của mình, còn mộng tưởng bắt cá hai tay.
Huống chi, ở kiếp này tôi là vị hôn thê của Phó Như Khuynh. Cho dù tôi chỉ là người dưng nước lã, tôi cũng tuyệt đối không thể trơ mắt chị tôi — loại người như tai họa — đi hủy hoại một người tốt như .
Tôi đủ rồi, thản nhiên tiếp: “Chị ở nhà buồn quá phải không? Có thể ra ngoài chơi nhiều một chút. Biết đâu Thái tử gia mà chị luôn thương nhớ đang nhảy nhót ở vũ trường nào đó cũng nên?”
Chị tôi không biết bản chất thật sự của Lương Dật Minh, cứ tưởng tôi đang sỉ nhục vị hôn phu của chị, sắc mặt đầy căm phẫn: “Câm miệng! Mày cũng xứng để so với tao sao? Hy vọng đến lúc mày bị nhốt trong chùa, ngày ngày ăn cháo loãng nuốt cám, mày vẫn còn nổi! Đến khi tao trở thành Lương phu nhân vàng đeo đầy người, cho dù mày có quỳ xuống cầu xin, tao cũng tuyệt đối không tha cho mày!”
Nói xong, chị nghiến răng nghiến lợi đứng dậy, quay người tức tối bỏ về phòng.
Tôi thản nhiên tựa người vào lan can cầu thang, lơ đãng mở điện thoại xem bản tin kinh tế buổi tối hôm nay.
Tch tch tch… Cổ phiếu nhà họ Lương lại rớt thêm mười điểm nữa.
Hy vọng cầm cự tới ngày chị tôi gả qua đó đi.
5
Sáng hôm sau, Lương Dật Minh tỉnh rượu xong mới biết vị hôn thê mà mình “ định” là ai, liền vội vàng chạy đến nhà tôi cúi đầu nhận lỗi.
Bày ra vẻ mặt nghiêm túc mà toàn mấy lời chém gió: “Bác trai bác , tối qua cháu phải xã giao, uống hơi quá chén nên không nhớ rõ chuyện. Nhưng hai bác yên tâm, chuyện ăn bên cháu đang dần đi vào quỹ đạo, đợi Nhược Nhược gả sang rồi, mọi khó khăn chắc chắn sẽ giải quyết hết!”
Tôi âm thầm đảo mắt một vòng — đúng là dối mà mặt không đỏ, tim không run.
Khủng hoảng nợ tất nhiên sẽ “giải quyết triệt để”. Ngoài khoản hồi môn trị giá hàng chục triệu đủ để tạm thời cứu nguy, Lương Dật Minh còn ép buộc vợ chưa cưới của mình phải đi tiếp rượu, tiếp khách — để thỏa mãn những trò chơi biến thái của giới thượng lưu.
Đối với đám lang sói khoác áo lụa kia, tìm một trẻ trung xinh đẹp để hành hạ không khó, khó là tìm một món đồ chơi có xuất thân cao quý — như mới có cảm giác “chinh phục”.
Kiếp trước, Lương Dật Minh nắm chắc thời cơ, đem tôi công cụ để kết giao, bán đứng tôi quà nịnh bợ, khiến tôi bị hành hạ đủ điều. Nhờ thế, hắn mới có cơ hội xoay chuyển cục diện.
Còn trong mắt chị tôi, những buổi tiệc xa hoa lộng lẫy kia chính là vinh quang tột đỉnh, đối với tôi, đó chỉ là những lần một bước bước gần hơn đến vực sâu.
Chị tôi hoàn toàn không biết bi kịch đang chờ mình phía trước, vẫn đắc ý thì thầm bên tai tôi, như sợ người khác không nghe thấy: Lâm Tầm, chờ đấy! Dù sao mày cũng là số khổ, cả đời thủ tiết không ai đoái hoài. Đến khi mày bị vứt bỏ, tao nhất định sẽ lôi vài người đàn ông đến chơi cho nát cái thân mày! Để xem mày còn dám giữ bộ mặt chết trôi đó đến bao giờ! Xem thử Phó Như Khuynh còn muốn mày nữa không!”
Tôi cong môi, nhếch lên một nụ lạnh lùng châm biếm, vung tay lên.
Bốp!
Cái tát ấy không chỉ cắt đứt tràng chửi rủa của chị tôi, mà còn gián đoạn luôn cuộc trò chuyện trong phòng khách giữa Lương Dật Minh và bố mẹ tôi.
Chị tôi bị tát đến choáng váng, đứng đơ vài giây rồi mới ôm mặt bật khóc hu hu: “Ba, mẹ, còn cả nữa! Mọi người đi, Lâm Tầm đánh con kìa! Nó bắt nạt con đó!”
Bố tôi lập tức chạy đến dỗ dành chị, sau đó quay sang quát lớn với tôi: “Tầm Tầm, con cái gì hả? Mau xin lỗi chị con ngay!”
Bố mẹ tôi từ trước đến nay đều thiên vị chị. Kiếp trước, lúc tôi rơi vào bước đường cùng, họ chẳng những không muốn đón tôi về nhà mà còn mỉa mai chua chát:
“Con gả đi rồi như bát nước hắt ra, Lương Dật Minh bảo con gì thì con phải cái đó! Nếu muốn sống sạch sẽ, thì chết đi cho xong, chết rồi là sạch sẽ nhất!”
Thế khi chị tôi bị bắt quả tang ngoại , bố mẹ lại sốt sắng như lửa đốt, vội vàng chạy đến nhà họ Phó cầu xin tha thứ. Dù cuối cùng cũng chẳng ăn thua, sự đối xử khác biệt ấy khiến tim tôi lạnh ngắt.
Sống lại một đời, tôi đã rõ nhiều điều — ví dụ như bây giờ: kẻ đáng bị đày xuống địa ngục không phải là tôi, mà chính là bọn họ — những kẻ đội lốt người thân, sẵn sàng bán đứng tất cả vì lợi ích.
Bạn thấy sao?