8.
Cách đại học C không xa có mấy nhà máy lớn, trước cửa quán bar gần trường cũng không yên bình.
Một thiếu niên xa lạ đầu vàng người toàn mùi rượu chặn cùng phòng lại để xin WeChat, tôi đứng trước mặt ấy.
“Không phải đã không cho rồi sao, nghe không hiểu tiếng người à?”
“Ồ, này dữ dội thật đó, không thêm ấy thì em đi uống một chén với trai, trai kết WeChat với em cũng nha.”
Nói rồi tên nhãi này đưa tay ra định nắm lấy tay tôi.
Tôi cảm thấy vô cùng buồn nôn, vừa định cầm bình rượu bên cạnh lên đập thẳng vào đầu thằng nhãi này thì đã có người nào đó nâng chân lên đạp tóc vàng ngã xuống đất.
Là Giang Tầm.
“Mẹ nhà mày, mày muốn chết à?” Tóc vàng gắt lên một tiếng, sau lưng có một đám người đi đến.
Tôi thấy hình không ổn, vội vàng kéo cùng phòng và Giang Tầm, chuẩn bị chạy trốn.
Ai ngờ đầu vàng vừa nâng tay đã ném thẳng chai rượu, lúc chai rượu sắp lao đến chỗ tôi, Giang Tầm ôm tôi vào lòng bảo vệ, chai rượu đập vào đầu , thủy tinh rơi đầy đất.
Bảo vệ nhanh chóng đến đuổi đám người đi, chúng tôi lúc này mới có thể trở về trường.
Tôi kéo Giang Tầm đến phòng y tế, lại từ chối, sau khi mua cồn và bông giá rẻ ở ngoài cửa hàng thì để tôi xử lí vết thương thay mình.
Máu tươi chảy từ thái dương xuống, làn da Giang Tầm trắng xanh, máu đỏ chảy trên làn da khiến có chút gì đó ngông cuồng.
Ma xui quỷ khiến thế này, bàn tay cầm bông của tôi dừng lại, tôi hỏi nhỏ.
“Giang Tầm, mình có thể hôn cậu không?”
Giang Tầm hơi nhíu mày, có chút bất đắc dĩ tôi, sau đó đưa tay ôm lấy gáy tôi, cúi đầu hôn xuống.
Chó liếm chó liếm, liếm đến cuối cùng cái gì cũng có.
Tôi và Giang Tầm ở bên nhau.
Mà sau đó ăn tủy trong xương rồi mới biết liếm thôi cũng ngon, Giang Tầm chỉ cần có cơ hội là thân mật.
Lúc thân mật còn thích khàn giọng gọi tôi là chị, hỏi những câu khiến người khác nghe mà xấu hổ, thậm chí còn ép tôi đỏ mặt trả lời.
Hoàn toàn khác với dáng vẻ lạnh nhạt lúc trước của đại thiếu gia Giang.
9.
Thoát ra khỏi hồi ức, tôi không trả lời Giang Tầm mà một mình quay về phòng tạm biệt mọi người.
Nhiễm Nhiễm chằm chằm vào đôi môi đỏ thắm của tôi, ánh mắt dường như có chút không cam tâm, đứng dậy muốn tiễn tôi.
Đi đến cửa nhà hàng, Nhiễm Nhiễm gọi tôi lại.
“Đã đi rồi tại sao lại còn quay về?”
“Cô và A Tầm đã không phải người chung một thế giới, lúc trước không phải, bây giờ càng không, năm năm trước đã chia tay thì cách xa ấy ra chút.”
Tôi cảm thấy buồn , tính cách cứng đầu đã bị năm năm ở nước ngoài mài giũa lại lần nữa trỗi dậy, lạnh : “Lời này nên với ảnh đế Giang thì hơn, ngược lại tôi thật sự hi vọng hai người từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa.”
Nhiễm Nhiễm phía sau tôi một cái, đột nhiên thay đổi chủ đề: “Kiều Kiều, sao có thể tuyệt như chứ, có biết năm năm đi A Tầm đã sống như thế nào không?”
Giang Tầm đi đến, gọi Nhiễm Nhiễm.
“Để ấy đi đi.”
Sau đó cũng không tôi lấy một cái, Giang Tầm và Nhiễm Nhiễm sóng vai rời đi.
Sau khi về đến nhà, tôi ngồi trên sofa, bức ảnh chụp chung với bố ở trên bàn mà ngẩn người.
Bố tôi mất cũng đã năm năm rồi.
Lúc mẹ sinh tôi xong thì bệnh triền miên không dứt, chưa bao lâu đã rời khỏi nhân gian, là một mình bố nuôi tôi khôn lớn.
Ông không tái hôn, liều mạng dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, vừa vừa chăm sóc tôi từng li từng tí, mất mẹ từ nhỏ tôi lại ông cưng chiều thành một người kiêu căng không sợ gì.
Năm năm trước, công ty xây dựng của bố tôi xảy ra chuyện, công ty hợp tác bên A không xoay vòng vốn đầu tư dự án, bố không có tiền đưa cho công nhân , những người kia đã dồn bố tôi lên sân thượng.
Trong đó có một công nhân người nhà bị bệnh nhiễm trùng tiểu đường, đang chờ tiền để chạy thận, không chịu mà nhảy xuống trước mặt bố tôi.
Ngàn người chỉ trỏ, họ dùng ngòi Điểu nhé vũ khí, bố tôi không thể chịu đựng , vài ngày sau cũng nhảy từ sân thượng đó xuống.
Lúc nhận tin, tôi chạy đến thì đã thấy thi thể bố phủ kín vải trắng, đẩy đến nhà xác.
Nhà xác thật lạnh, lạnh hơn nữa là khi mẹ Giang Tầm tìm tôi những lời kia.
“Kiều Kiều, con nén đau thương, nhà con xảy ra chuyện như dì cũng rất đau lòng.”
“Nhưng cũng mong con hiểu suy nghĩ của dì, nhà họ Giang bây giờ đang đưa công ty lên thị trường, tin tức công nhân bị quỵt tiền đến mức ép nhảy lầu và sợ tội tự sát như thế này không thể liên Điểu đến nhà họ Giang , con và Giang Tầm nên chia tay đi.”
“Huống chi nhà dì cũng chuẩn bị đính hôn với nhà họ Nhiễm.”
Tôi nén tiếng khóc nghẹn ngào, lạnh lùng cắt ngang tiết mục như phim thần tượng của mẹ Giang Tầm, trả lại chiếc thẻ bà ấy đưa.
Khi đó Giang Tầm vừa về sau một năm đi trao đổi ở Mỹ, giống như những đôi nhân khác, tôi và không chịu khoảng cách xa xôi, chúng tôi bắt đầu chiến tranh lạnh, bắt đầu cãi vã.
Nhưng cho dù như thế nào Giang Tầm vẫn là người tôi tin tưởng nhất sau bố.
Nhưng khi tôi kéo trái tim đã tổn thương chồng chất đến tìm Giang Tầm lại thấy nhẹ nhàng ôm Nhiễm Nhiễm vào lòng sau cánh cửa kính.
Giang Tầm quay lưng về phía tôi, Nhiễm Nhiễm thấy tôi thì đưa tay ôm lấy eo Giang Tầm.
Đau đớn và khó xử gần như nuốt trọn lấy tôi, cả người tôi run rẩy như rơi xuống hầm băng, tôi xoay người rời đi.
Sau đó Giang Tầm không ngừng gọi điện thoại cho tôi, chặn tôi lại dưới kí túc xá rất nhiều lần tôi đầu tránh không gặp.
Thành tích chuyên ngành của tôi vẫn rất tốt, muốn tiếp tục học chuyên sâu, bố để lại cho tôi một số tiền không ít cũng không nhiều, sau khi lo liệu xong hậu sự, trước đêm ra nước ngoài, tôi chia tay với Giang Tầm.
Giang Tầm không đồng ý, gần như quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng đã quyết tâm, cố ý những lời ngoan độc trước mặt .
Tôi thật sự quá mệt mỏi, mệt đến mức không còn sức để phân biệt rốt cuộc đó là hiểu lầm hay có chuyện gì khác.
Tình thời niên thiếu vừa mạnh mẽ vừa nồng cháy, tưởng chừng không gì đánh bại lại trở nên yếu ớt trước hiện thực.
Gia đình Giang Tầm đủ để đưa đi rất rất xa, đối với người không có gì như tôi lúc đó mà , tiếp tục đi học là con đường tốt nhất.
“Giang Tầm, những đôi chia tay khi tốt nghiệp nhiều như cá diếc sang sông, nghĩ thoáng lên đi, chúng ta cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.”
“Được, Tưởng Kiều Kiều, em điên rồi.”
Đó là lần đầu tiên tôi thấy đôi mắt đỏ bừng của Giang Tầm.
10.
Không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, Giang Tầm và Nhiễm Nhiễm không kế thừa công việc của nhà mà lại vào giới giải trí.
Ngoài một số tin đồn ra, tôi cũng không nghe tin họ đương hay kết hôn.
Nhưng tôi ở nước ngoài cũng không có sức lực để Điểu tâm đến những chuyện này, phụ nữ muốn có sự nghiệp riêng không phải chuyện dễ dàng, ngoài kiếm tiền để trang trải, tất cả thời gian của tôi đều dồn hết vào luận văn và thí nghiệm.
Sau khi về nước, dựa vào sự cố gắng không ngừng nghỉ trong năm năm qua, tôi đã xuất hiện trên một số bài báo của ấn phẩm đầu ngành, nhờ đó mới có năng lực để đánh bại những đối thủ nam nặng ký và nhận chức ở đại học F.
Nhưng tiền lương của giảng viên đúng là không quá cao, sinh hoạt ở thành phố lớn có hơi khó khăn.
Hợp đồng với chương trình vẫn còn đó, so với việc chạm mặt Giang Tầm, tiền vẫn là thứ tôi không bỏ qua , chỉnh đốn lại tâm trạng, tôi đến nơi ghi hình.
Tập lần này không quay ở trường quay, khách mời bình thường chỉ ngồi ở trường quay đánh giá huống lần này sắp xếp đến hiện trường, tham gia quay trực tiếp tại hiện trường.
Chương trình đã quay đến tập thứ 4, bốn cặp nam nữ cơ bản đã ngầm thành đôi, không khí mập mờ ở nơi quay cũng ảnh hưởng đến người đã bị học thuật tha hóa là tôi, trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào.
Hoạt cuối cùng trong ngày là để hai người ghép đôi, kết hợp với họa sĩ chưa từng gặp mặt miêu tả dáng vẻ của đối phương.
Giang Tầm gần như im lặng cả một tập lại đột nhiên kéo tôi vẫn còn chìm trong cảm giác cp của chương trình vào căn phòng trên tầng hai.
Cách tấm màn che màu trắng, người ngồi trong phòng chính là họa sĩ ban nãy đã vẽ cho những người tham gia.
Tôi xoay người muốn chạy, Giang Tầm đưa tay kéo tôi lại, ôm lấy eo tôi: “Tưởng Kiều Kiều, chúng ta cũng thử một chút đi.”
Tôi vẫn còn muốn tìm cớ để rời đi, Giang Tầm tiếp: “Xem như… thuận theo một lần cuối, Tưởng Kiều Kiều, sau lần này chúng ta đường ai nấy đi, tuyệt đối không quấn lấy em nữa.”
Nhìn ánh mắt bướng bỉnh của , tôi im lặng thở dài, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Dáng vẻ của thiếu niên dường như in sâu trong đầu, tôi miêu tả rất nhanh, họa sĩ cũng vẽ rất nhanh.
Bên tôi đã vẽ xong, Giang Tầm ở phòng bên cạnh vẫn chưa ra, tôi qua cánh cửa khép hờ, gió khẽ lay tấm màn che màu trắng, khuôn mặt hoàn hảo của Giang Tầm lấp ló sau tấm màn, môi hơi mím, ánh mắt sáng lấp lánh.
Tôi không khỏi rung , trong lòng cũng thầm thở dài.
Quả nhiên gương mặt của Giang Tầm lúc nào cũng có thể khơi gợi lên bản tính mê sắc đẹp của tôi.
Nói chung kết quả vẽ ra giống đến năm sáu phần đã không tệ, tác phẩm của họa sĩ lại khiến tôi vô cùng kinh ngạc.
Thông qua sự miêu tả của tôi, bức tranh khá chênh lệch với Giang Tầm, người trong bức tranh của Giang Tầm lại giống hệt với tôi, ngay cả nốt ruồi nhỏ bên tai phải, má lúm đồng tiền mờ mờ bên má trái cũng thể hiện rõ.
Giang Tầm im lặng không gì, trong lòng tôi sụp đổ, mảnh vỡ như rơi đầy đất.
Buổi tối lúc đi ăn, đạo diễn Thôi nâng chén: “Cô giáo Tương, cảm ơn sự tham gia của đã khiến chương trình này càng có ý nghĩa hơn, tôi mời một chén.”
Tôi mỉm , vừa định nâng chén đáp lễ thì Giang Tầm ở bên cạnh đã cầm lấy chén của tôi, gật đầu với đạo diễn Thôi: “Đạo diễn Thôi, Tưởng Kiều Kiều không biết uống rượu, lần trước liên hoan cũng bị sặc, tôi thay ấy kính ông.”
Nói xong cầm chén của tôi lên ngẩng đầu uống cạn.
Lúc Giang Tầm ngồi xuống, bàn tay trái ở bên dưới không may chạm phải tay phải tôi, không biết vì sao tôi lại nhẹ nhàng duỗi ngón út ra khều khều tay .
Tay Giang Tầm vẫn nóng như trước, vừa chạm vào tôi đã lập tức hối hận, nhanh chóng thu tay lại.
Nhưng Giang Tầm đã phát hiện, nắm chặt lấy tay tôi.
Bên trên vẫn bình tĩnh chuyện với mọi người, dưới bàn lại mười ngón đan xen với tôi.
Nắm chặt đến mức không có kẽ hở.
Bạn thấy sao?