Đợi Đến Ngày Em [...] – Chương 2

4.

“Một vấn đề cuối cùng, thất là chuyện mà rất nhiều người không thể không đối mặt, sau khi thất , chúng ta nên xem mối Điểu hệ đã kết thúc này như thế nào?”

Dưới sự ra hiệu của Chu Phỉ, tôi tiếp lời, đưa ra lời giải thích và đề xuất của mình theo góc độ tâm lý học.

“Ồ.” Giang Tầm đột nhiên lên tiếng.

Người này thần kinh à?

Anh tiếp tục : “Cô Tương chắc chưa đương nhiều, chưa có trải nghiệm thực tiễn, nếu chỉ bằng lý luận thì không khác gì đang lừa người xem.”

Bình luận lập tức bay khắp màn hình:

[Sao cứ có cảm giác hôm nay ảnh đế Giang luôn nhắm vào chuyên gia ?]

[+1+1, có gì khúc mắc với nhau sao?]

[Rõ ràng là chuyên gia này chỉ biết suông, trai nhà tôi còn lâu mới nhắm đến người khác lung tung nhé.]

[Fan não tàn đi ra ngoài rẽ phải.]

Nhiễm Nhiễm tiếp lời, như đang thay tôi giải vây: “A Tầm, không thể như , có thể kinh nghiệm của Tương phong phú thì sao?”

[Nữ thần Nhiễm Nhiễm thật dịu dàng ~]

[Tôi không nghe nhầm chứ, Nhiễm Nhiễm gọi là A Tầm.]

[Mẹ nó, tin đồn không phải thành tin thật rồi chứ, Nhiễm Nhiễm và Giang Tầm thật sự ở bên nhau sao?]

[Sao cứ thấy trà trà kiểu gì thế nhỉ?]

Tôi thấy mấy cư dân mạng Nhiễm Nhiễm là trà xanh.

Chỉ vài câu MC đã hóa giải bầu không khí xấu hổ này, bắt đầu mời mọi người chơi trò chơi.

Giang Tầm thua vòng đầu, rút thẻ mạo hiểm, nội dung là gọi điện thoại cho người cũ để vay tiền.

Tôi vô cùng nghi ngờ chương trình cố ý, chuyện cảm của ảnh đế có thể giúp chương trình hot hơn, có lẽ kết thúc tập này độ hot cũng sẽ tăng lên.

Nhưng tôi cũng rất tò mò về cũ của Giang Tầm.

Là Nhiễm Nhiễm sao? Hay là diễn viên nữ thực lực mà trên báo đã ? Hay là ngôi sao nữ đang lên thanh xuân đáng ?

Lúc điện thoại kết nối, trong trường quay vang lên tiếng chuông điện thoại du dương.

Khóe miệng Giang Tầm nâng lên, như gió xuân lại mang theo chút ác ý.

Anh vẫy điện thoại với tôi: “Cô Tương, sao lại không nhận điện thoại?”

[Chuyện gì , không phải là huống tôi đã tưởng tượng nha.]

[Ảnh đế đang hot và giáo sư danh giáo, cp này tôi không chưa nghĩ đến bao giờ.]

[Tôi bảo mà, giáo Tương xinh đẹp hơn các khách mời khác, tôi thấy ánh mắt của Giang Tầm giống ánh mắt của mình phết đấy.]

[Giáo sư gà rừng như thế này mà cũng dám đụng đến trai nhà tôi sao!]

Trường quay yên tĩnh, bình luận bùng nổ, tôi tan trong gió.

5.

Tôi vô thức : “Tại sao có số của tôi?”

Ý trên mặt Giang Tầm cứng lại, mày hơi nhướng lên, mắt hơi mở to, vẻ mặt uất ức, đáng về phía tôi.

“Chị, không phải chị sau khi chia tay có thể sao?”

Tôi sinh trước Giang Tầm ba tháng, lúc trước chỉ khi ở trên giường mới gọi tôi là chị.

Cũng trách tôi vô dụng, mỗi lần gọi là tôi đã không nỡ để khó chịu, lại liều chết triền miên với .

Nhưng bây giờ đang phát sóng trực tiếp, lời này có thể sao?

Cho dù Giang Tầm không sợ mất fan tôi cũng không muốn bị fan khủng bố đâu.

Tôi kiên trì ha ha: “Ha ha, , tất cả mọi người đều là .”

“Vậy tiền này thì sao, chị có đồng ý cho em vay không?”

“Giúp đỡ bè là chuyện đương nhiên, đồng ý, đồng ý.”

Tôi nhanh chóng kết thúc lượt chơi này.

“…Được, chúng ta chúc mừng Giang hoàn thành nhiệm vụ! Trực tiếp sắp kết thúc, tập tiếp theo sắp lên sống, muốn biết các khách mời của Trái tim rung có nhận xét gì mới, mọi người nhớ theo dõi chương trình của chúng tôi nha.”

Chuyện vượt qua dự đoán của mọi người, MC thuận nước đẩy thuyền, muốn dời sự ý của mọi người sang chương trình hôm nay.

Nhưng cũng chỉ có thể bất lực giãy dụa.

Vài phút ngắn ngủi, chuyện cảm đương của Giang Tầm cứ như chiếm năm vị trí đầu trên hotsearch, cư dân mạng cũng không ngừng bàn tán trên livestream.

[Từ từ, dưa lớn từ đâu rơi xuống !]

[Cái gì , tôi còn tưởng rằng ảnh đế Giang và Nhiễm Nhiễm là một đôi chứ?]

[Bạn cũ thôi mà, không chừng nữ thần Nhiễm mới là hiện tại thì sao?]

[Chị giáo sư và ảnh đế cún con, em có thể! Em quỳ xuống đầu tiên!]

[Chị có thể thì em cũng có thể ~]

Đầu tôi nhức nhức, nể tiền vẫn cố gắng quay xong chương trình.

6.

Buổi tối đạo diễn mời khách, sau khi xác nhận Giang Tầm không đến, dưới sự quấn lấy không ngừng của Chi Phỉ, tôi miễn cưỡng đồng ý đến ngồi một lúc.

Đến bữa tiệc mới thấy Giang Tầm ngồi đối diện mình.

Tôi nghi ngờ về phía Chu Phỉ, cậu ấy ngơ ngác, che miệng : “Kiều Kiều, mình sai rồi, mình đã hỏi rất nhiều lần, bọn họ Giang Tầm có việc sẽ không tới.”

Tôi véo cậu ấy một cái thật mạnh, tức giận cầm cái chén trước mặt lên uống.

“Khụ! Khụ!” Không ngờ nhân viên phục vụ vừa mang lên đã là rượu đế, người không biết uống rượu như tôi không ngừng ho khan.

Chu Phỉ vội vàng đứng lên đưa giấy và vỗ lưng cho tôi: “Ôi, bà cố của mình ơi, nào có ai uống rượu như cậu.”

Đột nhiên có người đưa một cốc trà qua, tôi nhanh chóng cầm lấy súc miệng: “Cảm ơn.”

“Tiến bộ hơn rồi, không biết uống rượu thì đừng uống.”

Giọng lạnh nhạt trầm thấp, là Giang Tầm.

Trong buổi tiệc liên hoan, Chu Phỉ ngồi bên cạnh như mở nguồn, không ngừng tò mò chuyện đương của tôi và Giang Tầm thời đại học, còn trách tôi không nể mặt cậu ấy, chuyện hot như mà không kể cho cậu ấy nghe.

Không thể chịu sự ồn ào của Chu Phỉ, tôi lấy cớ đi nhà vệ sinh để thoát thân.

Hút xong một điếu thuốc, đầu óc tỉnh táo hơn, tôi chuẩn bị quay về phòng với đạo diễn một tiếng rồi đi về, ai ngờ mới ra khỏi nhà vệ sinh đã bị ai đó kéo tay vào một căn phòng khác.

Trong phòng không có ai, cũng không bật đèn.

Trong bóng đêm, người này chỉ yên lặng ôm tôi không phát ra một tiếng .

Tôi thở dài, nhẹ giọng : “Giang Tầm, buông ra.”

Cánh môi lành lạnh của Giang Tầm kề sát bên, hơi thở lại nóng như lửa phả vào vành tai tôi: “Năm năm, Tưởng Kiều Kiều, một lần em đi là năm năm.”

“Năm năm trước chúng ta đã chia tay rồi Giang Tầm.”

“Đúng , chia tay, Tương chia tay thật dứt khoát, ngày hôm trước vừa chia tay ngày hôm sau đã thu dọn hành lý ra nước ngoài, một tin cũng không có.”

Giang Tầm vừa xong mấy chữ cuối như hạ quyết tâm mà ôm chặt lấy tôi, một tay nắm lấy cằm tôi, nâng mặt tôi lên, một nụ hôn mạnh mẽ hạ xuống.

Hơi thở quen thuộc bao Điểuh lấy tôi, ngày trước khi tức giận Giang Tầm cũng thích thế này, tôi cũng mặc kệ thuận theo .

Gần như là quán tính, tôi vô thức ôm chặt lấy .

Cảm nhận sự đáp lại của tôi, tác của Giang Tầm dần dịu dàng hơn: “Chị, cơ thể của chị còn thành thật hơn cả miệng của chị.”

Tôi tỉnh táo lại, vội vàng đẩy ra: “Đủ rồi, biết một người cũ hợp cách nên gì không?”

“Làm gì?”

“Biến mất trong cuộc sống của nhau như người chết .”

Giang Tầm ngẩn người, ánh mắt như tan vỡ, ánh sáng mờ ảo từ ngoài cánh cửa chiếu lên gò má .

Anh hơi hé miệng, khó khăn : “Tưởng Kiều Kiều, em có không?”

Nhìn Giang Tầm với đôi mắt đỏ ngầu trước mặt, tôi đột nhiên nhớ đến thiếu niên cho dù có bị thương cũng muốn bảo vệ tôi năm đó.

Nhớ đến thiếu niên vừa nhiệt huyết vừa ngượng ngùng lại chân thành đưa cho tôi huy chương đứng đầu của mình ở trên sân khấu.

Sao tôi có thể hết ?

Chỉ là này đã sụp đổ khi thấy và Nhiễm Nhiễm ôm nhau.

Đã bị nghi ngờ, phản bội, ngạo mạn và cố chấp đập vỡ thành từng mảnh nhỏ.

7.

Lúc đầu là tôi theo đuổi Giang Tầm.

Nói đúng ra là tôi thấy sắc nổi lòng tham, quấn lấy không buông, theo đuổi đến tay.

Lần đầu tôi gặp Giang Tầm là vì sự không may mắn của tôi.

Toàn sân vận có gần trăm người, quả bóng đá lại lao thẳng đến đầu tôi.

“Bạn học, cậu không sao chứ?”

“Mẹ nó, cậu cmn…”

Vừa định ân cần hỏi thăm họ hàng nhà người ta, sau khi rõ tướng mạo của người trước mắt, giọng tôi như kẹt trong cổ họng.

Quả bóng vốn chỉ lướt qua mặt tôi, sợ hãi nhiều hơn đau đớn.

Nhưng sau khi Giang Tầm đến, tôi nhanh chóng phản ứng lại, thuận thế ôm đầu như bản thân bị thương nặng.

Từ đó Giang Tầm bị tôi quấn lấy.

Giang Tầm thời đại học là đội trưởng đội bóng đá, cũng là đóa hoa cao ngạo nổi danh khoa tiếng Trung, bình thường vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng, chưa từng có nữ sinh nào có thể lại gần .

Người duy nhất có thể ngắt lời là thanh mai của , cũng là đàn chị cùng khoa, Nhiễm Nhiễm.

Đương nhiên sau này cũng có thêm tôi.

Lúc đó nhà tôi giàu có, thành tích xuất sắc, từ nhỏ đã thuận lợi, không có gì cản đường.

Vậy nên tôi mới dễ dàng bị trai đẹp như gần như xa, khó theo đuổi như Giang Tầm thu hút.

[Giang Tầm, cậu rất tốt, cậu không giống những nam sinh mà mình biết, thật nghịch lý, mình lại thấy một dòng bản sắc hậu hiện đại từ sự thể hiện cá nhân của cậu…]

[…]

[Giang Tầm, mình ly hôn, chồng trước và tiểu tam cùng nhau trả thù mình, mình đã chuẩn bị liều chết một lần, đêm nay ăn lẩu không, mình kể cho cậu nghe kế hoạch báo thù của mình.]

[…]

[Giang Tầm, bản cung đau đầu quá, chuyển cho mình 50 tệ, ngày mai cậu đá bóng xong bản cung dẫn cậu đi KFC mua đùi gà sốt cay.]

[Lại đau đầu? Ngày mai dẫn cậu đi kiểm tra.]

Tôi gửi mười tin nhắn chỉ trả lại hai tin, tôi phải đau đầu mới để ý đến tôi.

Tôi chuyển tiền cho , chuyển lại cho tôi nhiều tiền hơn.

Một lúc sau, cho dù tôi luôn tự tin đi chăng nữa cũng bắt đầu nghi ngờ, có lẽ Giang Tầm không thích tôi thật.

Nhưng người háo sắc cũng biết tức giận, huống hồ tôi vốn là người kiêu ngạo, chỉ ở trước mặt Giang Tầm mới tém lại.

Thế là tôi chủ cắt đứt liên hệ với Giang Tầm, quay lại cuộc sống đi quẩy với bè sau khi lên lớp, cuộc sống sinh hoạt hỗn loạn như trước.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...