Đối Đầu Với Phụ [...] – Chương 12

 

12

 

Không lâu sau, xe của Vương Đông tới.

 

Xe dừng lại, Vương Lực Dân từ hàng ghế sau đỡ con xuống xe, mắt mẹ Thần Thần sáng rực lên, điệu bộ lả lơi bước tới.

 

"Ôi, Vương ca, thật cờ quá, gặp ở đây."

 

Hai bố con Vương Đông rõ ràng rất lúng túng, vẻ mặt bối rối, vì họ hoàn toàn không biết người phụ nữ này là ai.

 

"Vương ca, không nhận ra em à? Em là mẹ của Thần Thần, Tiểu Quyên nè."

 

Mẹ Thần Thần xong, không chút ngại ngần giả vờ trượt chân ngã về phía Vương Lực Dân.

 

Bà ta quá vội vàng, hoàn toàn không để ý Vương Lực Dân đang đỡ Vương Đông chống nạng, và bên cạnh vừa bước tới là vợ của Vương Lực Dân — Ngô từ ghế lái chính xuống.

 

Cô Ngô học võ thuật, thân hình rắn chắc, bước lên một tay nhấc bổng mẹ Thần Thần ra khỏi chồng.

 

"Có chuyện gì ? Bà là ai?

 

"Người này là ai mà lại lao vào thế?"

 

Hai cha con Vương Đông đều lắc đầu: "Không biết."

 

Mẹ Thần Thần đứng không vững, ngã xuống đất.

 

Khó khăn lắm mới đứng dậy , bà ta Ngô từ đầu đến chân.

 

Nhưng bà ta không suy nghĩ nhiều, quay sang Vương Lực Dân nhõng nhẽo: "Vương ca, vệ sĩ nhà ghê gớm quá, thô lỗ thế này, em đau mông rồi."

 

Cô Ngô lập tức nổi giận.

 

Nhìn rõ mặt mẹ Thần Thần, nhận ra đây là người hàng ngày gửi hàng chục lần cầu kết với chồng mình, lại nhớ tới cảnh bà ta vừa mới lao vào Vương Lực Dân.

 

Không nhiều, Ngô xông tới tát liên tiếp mấy cái vào mặt mẹ Thần Thần.

 

Mẹ Thần Thần bị đánh đến ngã ngồi xuống đất.

 

"Tôi là vợ ông ấy, còn chưa c//hế//t đâu, bà có chuyện gì à?"

 

Nghe xong câu này, mẹ Thần Thần im re, ôm mặt khóc ròng trên đất.

 

Không ai để ý đến bà ta nữa.

 

Lúc này tôi tiến lên chào hỏi, cùng Ngô đưa Vương Đông lên ký túc xá.

 

Nhưng khi xuống lại, mẹ Thần Thần đã biến mất.

 

Điều kỳ lạ là, Tống Thư Đào cũng không thấy đâu.

 

Tôi gọi điện, nhắn tin, Tống Thư Đào đều không bắt máy, không trả lời.

 

Có lẽ ta có việc gấp phải đi, nên tôi không quan tâm nữa.

 

Nhưng đến tối hôm đó, ta cũng không về căn hộ.

 

Chỉ nhắn cho tôi một tin WeChat, rằng đột nhiên nhà có việc, phải về gấp.

 

Ba ngày sau, Tống Thư Đào mới trở về, đôi mắt thâm quầng, trông rất tiều tụy.

 

Vốn dĩ với cảm năm năm của chúng tôi, tôi sẽ không nghi ngờ ấy.

 

Nhưng gần đây ấy thực sự rất khác thường.

 

Kết hợp với việc ấy biến mất ba ngày, điện thoại và tin nhắn đều ít ỏi, là biết có vấn đề.

 

Tôi chỉ đơn giản hỏi vài câu, ấy liền tỏ ra rất khó chịu.

 

"Đã là việc ở quê mà em chẳng có hứng thú, họ hàng bà con ba đời, chắc chắn lắm việc lắm, chuyện này em biết mà."

 

Tôi không thêm gì nữa.

 

Chỉ là trong lòng, ý định kết hôn lại một lần nữa lung lay thêm vài phần.

 

Khi tôi đang mải suy nghĩ, trong nhóm lại liên tục @ tôi, không cần đoán cũng biết là mẹ Thần Thần.

 

Mẹ Thần Thần (phiên bản đang ):

 

【Các phụ huynh ý, có thông báo quan trọng.】

 

【Tôi sao con mình gần đây cứ kêu học không vào, hóa ra là vì giáo chủ nhiệm bận đương.】

 

【Học vấn cao đến đâu cũng có ích gì, không tập trung giảng dạy, suốt ngày chỉ lo đương, bảo sao ngày nào cũng trang điểm đậm.】

 

Tôi thực sự không nên lời, hết lần này đến lần khác, liên tục bôi nhọ tôi.

 

Tôi còn phải hết lần này đến lần khác lên tiếng thanh minh.

 

Đây là khổ nạn gì thế này?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...