Đợi Chờ Một Tình [...] – Chương 5

11

Tôi chạy khỏi nhà Phó Yến và tìm đến Giang Nha.

Cô ấy trầm trồ:

“Chuyện hai ngày qua của cậu đúng là ly kỳ đấy.”

Tôi trừng mắt ấy:

“Tớ đang rất rối, không muốn gặp nhỏ, cũng không muốn dính líu đến Phó Yến. Cho tớ trốn ở đây một thời gian.”

“Không thành vấn đề.”

Tôi ở nhà Giang Nha gần nửa tháng.

Không hiểu sao, Giang Nha và Phó Yến lại hợp tác với nhau, ấy chuyển ra ngoài và để Phó Yến dọn vào ở cùng.

Sáng thức dậy thấy Phó Yến đang nấu ăn trong bếp, tôi cảm giác như đang mơ.

“Chào buổi sáng, bé ngoan.”

Tôi không thấy buổi sáng này dễ chịu chút nào.

Phó Yến liên tục tìm cơ hội hỏi tôi có muốn thử hẹn hò với không. Thế là một lần nữa, tôi lại bị hôn đến mức kiệt sức. Anh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, giọng khàn khàn:

“Cô bé ngoan, đã nghĩ kỹ chưa?”

Tôi bí mật cấu mạnh vào phần da mềm bên hông :

“Phó Yến, quá đáng lắm!”

Anh nắm lấy tay tôi:

“Có đau tay không? Ở đây này, chỗ này dễ cấu hơn.”

Mặt tôi đỏ bừng, vội vàng rụt tay lại:

“Đồ lưu manh!”

Tôi chạy đi như đang bỏ trốn, phía sau chỉ còn tiếng thở dài của Phó Yến.

Chu Lập Trạch đã đến tìm tôi vài lần, mỗi lần chỉ mới đôi câu thì lại bị Tần Vân gọi điện kéo đi.

Gần đến ngày khai giảng, tôi lặng lẽ rời đi giữa đêm mà không chào tạm biệt Giang Nha.

Tôi vẫn chưa nghĩ ra phải xử lý mối quan hệ giữa mình, Phó Yến và Chu Lập Trạch như thế nào.

Phó Yến hỏi tôi có thích không, mà chính tôi cũng không biết. Nhưng tôi thực sự không ghét sự gần gũi của , thậm chí còn khiến tôi đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.

Về phần Chu Lập Trạch, tôi đã quyết định cắt đứt mọi liên hệ với , cứ liên tục đến tìm tôi, rồi lại bị Tần Vân gọi đi ngay sau đó.

Tôi không hiểu rốt cuộc đang nghĩ gì.

Có lẽ, trước đây tôi đã quá thần tượng , nên mới thấy hoàn hảo đến .

Khi vào trường mới, tôi đăng ký ở ký túc xá.

Nhưng điều bất ngờ là ngay buổi học đầu tiên, thầy giáo của tiết học đầu… lại chính là Phó Yến?

Tôi dụi mắt thật mạnh, sợ mình nhầm Người đứng trên bục giảng lịch lãm, mỉm , ánh mắt dừng lại ngay trên người tôi.

Đúng là Phó Yến thật!

Tôi bỗng nhớ lại, trước đây khi dạy tôi học, từng rằng không muốn nối nghiệp gia đình, mà muốn trở thành giáo viên ở một ngôi trường nào đó. Và ngôi trường đó, chính là nơi tôi đang theo học.

Đúng là trùng hợp.

Không ngoài dự đoán, tan học, Phó Yến đã chặn tôi lại.

“Em định trốn đi đâu nữa đây? Cô bé ngoan, có thể cho em thời gian suy nghĩ, …”

Anh ghé sát vào tai tôi, giọng trầm thấp:

“Em phải nhanh lên đấy, vì trai này cũng có nhiều người để ý lắm.”

Tôi biết điều đó chứ, vừa tan học đã có mấy xin thông tin liên lạc của rồi.

Sau đó, Phó Yến thực sự giữ lời, không đến quấy rầy tôi, cho tôi thời gian để suy nghĩ.

Cùng lúc đó, tôi thấy tin tức Chu Lập Trạch và Tần Vân đã kết hôn.

Tần Vân đã lộ rõ bụng bầu, gương mặt hạnh phúc khi khoác tay Chu Lập Trạch.

Không ai ngoài cuộc biết chuyện ấy đã mang thai trước khi trở về nước, và mọi người đều tin rằng đứa bé là con của Chu Lập Trạch, tất cả đều dành vô số lời chúc phúc cho họ.

Nhưng ánh mắt Chu Lập Trạch lại không mang vẻ gì là hạnh phúc. Tối hôm đó, tôi nhận tin nhắn từ .

【Tiểu Phù, đã kết hôn rồi. Anh đã rằng điều này sẽ không ảnh hưởng đến em. Tin , không?】

Tôi chằm chằm vào tin nhắn đó thật lâu, cuối cùng, tôi trả lời:

【Chú nhỏ à, chúc hạnh phúc. Em sẽ ở lại ký túc xá và không về nữa.】

Nếu , tôi còn muốn chuyển cả hộ khẩu ra khỏi nhà .

12

Hôm đó, trong lúc học, tôi bất chợt liếc ra ngoài cửa sổ và thấy Phó Yến đi ngang qua, bên cạnh là một quyến rũ, đầy thu hút. Hành dộng của hai người trông rất thân mật và tự nhiên.

Tôi mở to mắt. Mới vài ngày thôi mà bọn họ đã phát triển nhanh sao?

Tay tôi nắm chặt cây bút, ánh mắt dõi theo bóng lưng của họ, lòng dâng lên cảm giác chua xót.

Cảm giác này, thật quen thuộc…

Ngay sau khi tan học, tôi đi tìm Phó Yến không có ở trường. Tôi vội gọi điện cho .

“Chuyện gì , bé ngoan?”

Giọng vẫn bình thản như mọi khi, tôi nghe xong mà chóp mũi cay cay:

“Anh đang ở đâu?”

“Anh ở trường mà.”

“Anh dối! Em đã tìm khắp nơi mà không thấy !”

Phó Yến thở dài:

“Quay lại đi.”

Tôi quay người lại và thấy đang đứng ngay sau lưng mình, cách cũng không xa, bên cạnh quyến rũ đó.

Tim tôi như báo , lập tức đi tới và ôm chặt lấy cánh tay của Phó Yến, như muốn khẳng định chủ quyền:

“Cô ấy là ai?”

Phó Yến cúi xuống tay tôi, rồi vòng tay ôm chặt hơn. Cô quyến rũ ấy bật :

“Chào em, chị là Phó Lôi, chị của Phó Yến.”

Tôi sững người, mặt lập tức đỏ bừng vì xấu hổ.

“Chị… chào chị.”

Tôi vội vàng định rút tay ra để không mất mặt trước chị Phó Yến nắm chặt không buông.

Phó Lôi hiểu ý:

“Vậy chị đi trước nhé.”

Phó Yến gật đầu nhẹ nhàng. Tôi ngại ngùng khẽ chào:

“Chị về cẩn thận.”

Ngay sau đó, tôi trừng mắt Phó Yến:

“Anh cố ý phải không!”

Anh khẽ gõ lên trán tôi:

“Đúng . Vậy giờ em đã nghĩ xong chưa?”

Tôi liếc xung quanh rồi kéo Phó Yến ra một góc vắng người. Sau đó, tôi nhón chân và đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe môi .

“Em nghĩ kỹ rồi. Anh theo đuổi em lâu như , em sẽ miễn cưỡng đồng ý hẹn hò với .”

Ánh mắt Phó Yến lóe lên, vòng tay ôm lấy eo tôi và đặt lên môi tôi một nụ hôn sâu. Tôi vội vàng đẩy ra, vẫn đứng vững như cũ.

“Sẽ có người thấy đấy!”

“Ở đây không có ai đâu.”

Từ khi chúng tôi chính thức bên nhau, Phó Yến thường xuyên ở bên tôi và kể về hình của Chu Lập Trạch.

“Anh gì? Tần Vân muốn ly hôn với nhỏ sao?”

Bọn họ mới cưới bao lâu đâu chứ?…

Phó Yến ôm tôi, khẽ gật đầu.

“Ai mà ngờ . Chu Lập Trạch chỉ là công cụ để Tần Vân chọc tức chồng cũ của ta. Giờ chồng cũ theo đuổi lại, ta tất nhiên muốn ly hôn để quay về.”

Tôi nghe mà không khỏi kinh ngạc.

“Họ không phải là mối đầu của nhau sao?”

Phó Yến chỉ bóp nhẹ tay tôi, không trả lời câu hỏi.

“Thế còn nhỏ thì sao?”

“Chu Lập Trạch cũng không muốn lớn chuyện nên đồng ý ly hôn. Nhưng ấy cũng không dễ dàng bỏ qua, dùng chút thủ đoạn khiến Tần Vân sảy thai.”

Tôi lại một lần nữa sững sờ vì sốc. Cảm giác choáng váng ấy kéo dài cho đến khi Chu Lập Trạch đến trường tìm tôi.

Anh hiện tại trông rất tiều tụy, trong mắt đầy tơ máu.

“Chú nhỏ.”

Tôi đứng từ xa, gọi một tiếng. Chu Lập Trạch há miệng định gì đó, rồi bước lên vài bước về phía tôi.

Tôi cố gắng kiềm chế để bản thân không lùi bước. Anh đứng trước mặt tôi, như thường lệ mà hỏi:

“Ở trường thế nào rồi? Có gặp khó khăn gì không?”

“Em ổn mà.”

Tôi cúi đầu, không dám .

Bất chợt, Chu Lập Trạch đặt tay lên vai tôi:

“Tiểu Phù, em vẫn còn giận đúng không? Xin lỗi, không biết rằng việc rút vốn lại dẫn đến…”

Tôi cắt lời :

“Em biết, không cố ý.”

Ánh mắt Chu Lập Trạch lóe lên chút hy vọng:

“Tiểu Phù, giờ chỉ còn mỗi em thôi.”

Tôi hít một hơi sâu, nhẹ nhàng gạt tay ra.

“Nhưng, à, em không chỉ có mỗi .”

“Sao cơ?”

Từ xa, Phó Yến mỉm , vẫy tay về phía tôi:

“Cô bé ngoan.”

Vừa thấy Phó Yến, Chu Lập Trạch như bị rút cạn sức lực, khuôn mặt tái nhợt.

“Hai người…”

Anh loạng choạng, đứng không vững.

Tôi lùi lại hai bước:

“Anh à, em đã trưởng thành rồi. Em có thể tự quyết định cuộc sống của mình.”

Chu Lập Trạch hốt hoảng:

“Tiểu Phù…”

Tôi ngắt lời :

“Vậy nên, hãy chuyển hộ khẩu của em ra đi. Em nên mang họ Giang.”

Tôi không nên mang họ Chu. Ngay từ đầu đã không nên.

Chu Lập Trạch cuối cùng không thể chịu nổi, gục xuống đất, ngẩng đầu tôi đầy bất lực.

“Ngay cả em cũng muốn rời xa sao?”

Tôi im lặng, chỉ quay lưng lại và từng bước bước về phía Phó Yến.

Những việc còn lại, Phó Yến bảo cứ để lo. May mắn thay, việc chuyển hộ khẩu và đổi tên diễn ra suôn sẻ. Ngày tôi nhận cuốn sổ hộ khẩu mới, Phó Yến vào tên tôi trên đó.

“Giang Ánh Phù.”

Tôi trừng mắt:

“Nhìn cái gì?”

Anh đầy bí ẩn, rồi ngang nhiên cất cuốn sổ hộ khẩu của tôi đi.

Sau đó, tôi nghe Tần Vân quay lại tìm Chu Lập Trạch để đề nghị tái hôn. Cô ta dường như nắm điểm yếu của , khiến hai người rơi vào cuộc đấu đá không ngừng.

Tôi bật :

“Mối đầu rồi lại trở mặt thành thù.”

Phó Yến phụ họa:

“Ác nhân thì có ác nhân trị thôi.”

Tôi quay sang chằm chằm:

“Người ta bảo, không phải cùng một loại người thì không thể vào chung một nhà. Trước đây với Chu Lập Trạch…”

Phó Yến lập tức giơ tay kêu oan:

“Anh không phải loại người đó đâu! Anh cũng không ngờ ta lại trở nên như .”

Anh cúi xuống hôn tôi:

“Cô bé ngoan, không phải Chu Lập Trạch, còn em cũng không phải Tần Vân. Chúng ta sẽ không bao giờ như họ.”

Tôi nheo mắt:

“Em không tin, xem thể hiện thế nào đã.”

“Ừ, .”

Nói rồi, đè tôi xuống giường.

Bên ngoài, màn đêm tĩnh lặng, còn trong căn phòng, dâng trào mãnh liệt.

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...