Đợi Chờ Một Cuộc [...] – Chương 4

“Bạn trai hả?”

Tôi lắc đầu như trống bỏi:

“Không, không, không! Là sếp con.”

Mẹ tôi nhạt, liếc mắt đầy thâm sâu:

“Con có bị ngốc không ? Sếp gì mà tặng quà cho nhân viên thế này? Nói dối cũng phải khéo chứ! Nhìn ánh mắt cậu ta con đi, rõ ràng là thích con!”

Tôi quay mặt sang sếp.

Vừa đúng lúc, ta cũng quay sang tôi.

Tôi cảm thấy tai mình nóng rực.

Tôi lập tức cứng:

“Không có đâu! Mẹ nhầm rồi! Anh ấy có mắt đào hoa, ai cũng dịu dàng như ! Con còn thấy ta bố cũng kiểu ấy mà!”

Mẹ tôi bật , đưa tay chọc trán tôi:

“Nói linh tinh.”

Rồi bà quay sang tiếp đón sếp tôi, hồ hởi kể chuyện về tôi lúc nhỏ:

“Tôi với bố nó từ khi nó còn bé đã phải ra ngoài việc, nhà tôi ngày đó nghèo, nợ nần chồng chất, không còn cách nào khác, đành để nó ở lại với bà nội. May mà con bé rất hiểu chuyện, rất có chí tiến thủ, còn đậu vào đại học nữa.”

“Nó chịu khổ nhiều lắm, sau này, mong cháu đối xử tốt với nó một chút.”

Tôi: “…”

Mặt tôi đỏ như cà chua chín!

Sếp tôi đâu phải trai tôi!

Kể cả có là trai, chắc cũng bị mẹ tôi dọa chạy mất!

Tôi vội kêu lên:

“Mẹ, đừng nữa!”

Nhưng sếp tôi lại rất nghiêm túc, mẹ tôi, chậm rãi :

“Bác cứ kể đi ạ. Cháu muốn nghe.”

Tôi: “…”

Anh ta bị gì thế?

Tôi ngáp một cái, vội vàng đổi chủ đề:

“Anh không nghỉ một lát sao?”

Mẹ tôi gật gù:

“Đúng đúng, chạy xe lâu thế, nên nghỉ ngơi chút. Viên Viên, dẫn Tiểu Lâm đi chọn phòng ngủ đi.”

Nhà cũ của tôi rất giản dị, có nhiều phòng trống.

Tôi dẫn sếp đi xem, bảo ấy chọn một phòng.

Anh ấy chẳng cần suy nghĩ, chọn ngay phòng bên cạnh phòng tôi.

Căn phòng cực kỳ đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn nhỏ và một giá treo quần áo bằng sắt.

Tôi giúp ấy trải giường, sau đó định về phòng thì…

“Viên Viên.”

Anh ấy đột nhiên gọi tôi lại.

Ánh sáng từ khung cửa sổ hắt lên mặt ấy.

Hai má ấy đỏ bừng.

Tôi giật mình.

“Anh bị cảm sao?”

Sếp tôi nghiêm túc tôi, dường như hạ quyết tâm, từng chữ một:

“Tôi muốn con rể của bác , có không?”

Tôi: “???”

Tôi đờ người hai giây, sau đó bỏ chạy.

Chạy thẳng về phòng mình, vùi mặt xuống gối, đầu óc chỉ toàn mấy câu:

“Không thể nào! Anh ta điên rồi!”

“Mẹ tôi có sức hút lớn sao?”

“Có thể khiến một người không thích tôi, nảy sinh ý định muốn cưới tôi sao?”

Tôi càng nghĩ càng thấy không thể hiểu nổi.

Bởi vì, tôi từng tỏ với ấy…

Nhưng ấy đã từ chối tôi.

12

Tôi lăn qua lăn lại trên giường, càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức.

Lúc mới tốt nghiệp, tôi có vài lời mời việc, để gần ấy, tôi giả vờ chưa tìm việc, rồi chủ xin vào công ty của ấy .

Tháng lương đầu tiên nhận , tôi tiêu sạch vào quần áo, mỹ phẩm, chỉ mong thu hút sự ý của ấy.

Thế mà ấy luôn tỏ ra lạnh nhạt, chẳng bao giờ tôi lâu hơn một giây.

Bây giờ đột nhiên lại muốn cưới tôi…

Rốt cuộc ấy đang nghĩ gì ?

Tôi nghĩ mãi không thông, cuối cùng quyết định tìm ta để hỏi cho rõ.

Tôi bật dậy, khí thế hừng hực, mở cửa phòng ra…

Nhưng chưa kịp bước ra, tôi đã thấy ấy đang đứng ngay trước cửa.

Anh ấy đứng đó từ bao giờ ?!

Lúc tôi ngẩng lên, vào mắt ấy, tất cả khí thế của tôi bỗng chốc bay sạch.

Người cao đúng là có lợi thế…

Anh ấy tôi, giọng trầm thấp:

“Từ khi vào phòng, tôi đã luôn đứng đây.”

Tôi còn chưa kịp mở miệng, bỗng nhiên một người khác xuất hiện từ phía sau.

Là Jenny—vợ chưa cưới của Tần Nhất.

Cô ấy vẫn đeo kính râm, mái tóc xoăn dài buông xõa, môi đỏ rực, trông vừa kiêu kỳ vừa ngầu.

Cô ấy tháo kính xuống, đôi mắt sưng đỏ như hạch đào, giọng điệu đầy thẳng thắn:

“Hứa Gia Viên, còn thích Tần Nhất không?”

Tôi sững người.

Cô ấy đang ghen với tôi sao?

Tôi vội vàng xua tay, thanh minh ngay lập tức:

“Không có! Tôi chỉ coi ấy như trai thôi!”

Jenny nhạt:

“Tôi không tin cái kiểu ‘ cảm em’ này. Nếu thích ấy, thì cứ ra! Chúng ta cạnh tranh công bằng!”

Tôi hít sâu một hơi, cảm thấy ấy thật phiền phức:

“Tôi đã bảo là không thích rồi! Tôi thấy với ấy bên nhau, tôi không ghen, mà còn mong ấy hạnh phúc. Đây không phải là , mà là thân!”

Jenny chớp mắt, im lặng một lát, rồi nhẹ giọng hỏi:

“Thật sao?”

Tôi gật đầu chắc nịch:

“Thật!”

Lúc này, ấy mới hít sâu một hơi, tháo kính râm xuống.

Bây giờ tôi mới rõ đôi mắt ấy sưng vù như hai quả đào.

Lần đầu tiên tôi thấy một “chị đại” trông đáng như thế này.

Cô ấy bĩu môi, giọng có chút uất ức:

“Anh ấy toàn tâm toàn ý với , lại không chịu thừa nhận.”

Tôi há hốc mồm.

Tần Nhất… thích tôi ư?

Cô ấy thở dài, giọng điệu có chút bất mãn:

“Trước khi ra nước ngoài, tôi đã tỏ với ấy.”

“Anh ấy bảo ấy đã có người mình thích.”

“Tôi không tin, nên ấy cho tôi xem một tấm ảnh.”

“Tôi vẫn không tin, nên mới bám theo ấy về nước, chính tai nghe chính mắt .”

“Ban đầu, tôi tưởng ấy là để chọc tức tôi, lúc nãy, khi đón , tôi thấy ánh mắt ấy dành cho …”

Cô ấy nghiến răng, bực bội :

“Còn cả cái bộ dạng khiêu khích sếp nữa! Rõ ràng là muốn đánh dấu chủ quyền!”

“Lúc giới thiệu tôi với , ấy tôi là vợ chưa cưới của ấy, ánh mắt lại chằm chằm.”

“Tôi mới biết, ấy đưa tôi về nước, không phải để chọc tức tôi, mà là để khiến ghen.”

Nói đến đây, Jenny tức giận giậm chân, tôi ấy mà dở khóc dở .

Cuối cùng, tôi không nhịn , đưa tay xoa đầu ấy, an ủi.

“Không sao đâu, cứ để ấy đâm đầu vào tường một lần đi.”

Jenny hừ một tiếng, tôi với ánh mắt có phần nghi ngờ:

“Cô thực sự không thích ấy?”

Tôi mỉm , gật đầu chắc chắn.

“Không thích.”

Cô ấy tôi chằm chằm, như thể muốn thấu trái tim tôi.

Rồi ấy hạ giọng, lẩm bẩm một câu:

“Thế thích ai?”

Bản năng của tôi lập tức quay sang sếp tôi.

Chỉ là…

Ngay khi chạm phải ánh mắt rạng rỡ, mong chờ của ấy, tôi giật mình.

Sau đó, tôi vội vã quay đầu đi chỗ khác, giả vờ trời đất, mắt đảo quanh bốn phía.

Jenny “Ồ” một tiếng, ánh mắt tràn đầy hàm ý, rồi sếp tôi đầy ẩn ý.

Sau đó, ấy khoanh tay, hỏi:

“Hai người đang nhau à?”

Tôi: “Không có! Đừng đoán bậy!”

Cô ấy bĩu môi:

“Hai người rõ ràng thích nhau mà chưa ở bên nhau?”

Tôi trừ, đẩy ấy về hướng Tần Nhất:

“Thôi nào, câu trả lời rồi. Mau quay về mà ‘xử lý’ Tần Nhất đi.”

Jenny hừ một tiếng, vẫn chưa chịu từ bỏ:

“Không ! Tôi phải để ta tự mình vấp ngã!

“Nếu ta không chịu hiểu, thì dù tôi có bao nhiêu đi nữa cũng vô ích.”

Tôi gật đầu đồng .

Cô ấy bỗng nhiên quay lại tôi, rồi sếp tôi.

Rồi chớp mắt hỏi tôi:

“Vậy sao với sếp vẫn chưa ở bên nhau?”

Tôi khựng lại, hơi chột dạ:

“Ừm… chuyện dài lắm.”

Cô ấy liếc sếp tôi, giọng đầy tò mò:

“Sếp chưa tỏ sao?”

Sếp tôi lập tức đáp ngay:

“Tôi đang chờ câu trả lời.”

Jenny tôi, nhướng mày:

“Cô thích ta, sao vẫn chưa đồng ý? Định chơi trò lạt mềm buộc chặt à?”

Tôi đờ người.

Tôi là kiểu người như sao?

Nhưng tôi cũng không thể rằng mình từng tỏ bị từ chối, bây giờ lại không rõ ấy nghĩ gì.

Năm tôi tốt nghiệp đại học, ấy là sinh viên xuất sắc chọn để phát biểu trong lễ tốt nghiệp.

Hôm đó, ấy tặng hoa cho tôi.

Tôi cũng đáp lại bằng một cuốn tiểu thuyết trinh thám mà ấy từng rất thích—”Không còn một ai” của Agatha Christie.

Tôi biết ấy mê thể loại này đến mức đọc một lần là không dừng , nên tôi chắc chắn ấy sẽ mở ra xem.

Tôi đã lén đặt một bức thư tỏ vào trong sách.

Trong thư, tôi hẹn ấy ăn tối, rằng sẽ chờ ấy đến nửa đêm.

Nếu ấy đến, chúng tôi sẽ ở bên nhau.

Nếu không đến, tôi sẽ tự coi ấy là .

Anh ấy đã không đến.

Sau này, tôi từng hỏi ấy:

“Anh đọc ‘Không còn một ai’ chưa?”

Anh ấy trầm mặc một lát, rồi khẽ gật đầu.

Thậm chí còn hỏi tôi:

“Em muốn lấy lại không?”

Tôi đã hiểu ngay.

Anh ấy từ chối tôi, vẫn muốn giữ lại này.

Tôi bèn giả vờ thoải mái, :

“Đã tặng rồi thì sao lấy lại ?”

Bây giờ ấy lại tỏ , chẳng lẽ là sau này mới thích tôi?

Trong lòng tôi rối như tơ vò, cuối cùng không kìm mà hỏi thẳng:

“Anh thích em… là vì cảm sao?”

Anh ấy nhếch môi, môi mỏng giật nhẹ, khổ:

“Anh đã theo đuổi em từ năm nhất đại học. Em nghĩ vì cảm mới thích em à?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...