Đợi Chờ Một Cuộc [...] – Chương 2

“Viên Viên, gọi để với em rằng, đừng vì mà xin nghỉ. Công việc vẫn quan trọng hơn.”

Tôi thở dài.

Anh ấy vẫn luôn nghĩ cho tôi.

Năm đó, trước kỳ thi đại học, tôi hoảng hốt phát hiện mình mất thẻ dự thi, trong khi chỉ còn 10 phút là vào phòng thi.

Tôi cuống đến phát khóc, còn ấy thì không một lời, lập tức chạy ngay đến chỗ tôi vừa ăn sáng để tìm.

Phút chót, ấy đã đưa thẻ dự thi về cho tôi.

Nhưng bản thân ấy lại bị muộn giờ thi, phải đoán mò hết phần nghe hiểu của bài thi tiếng Anh, kết quả chỉ 120 điểm, thiếu mất 3 điểm để vào trường đại học mà tôi chọn.

Cuối cùng, ấy chấp nhận lời đề nghị của mẹ, đi du học.

Lần này là lần đầu tiên ấy về nước, tôi tuyệt đối không thể thất hứa!

Tôi cắn răng :

“Em xin nghỉ rồi, cứ đợi em đi!”

“Thật chứ?”

Tôi nghe ra giọng trầm ổn của ấy bỗng nhẹ hẳn đi, mang theo sự vui vẻ rõ rệt.

Cũng chính lúc đó, mọi do dự trong lòng tôi tan biến.

“Thật! Bằng mọi giá, em sẽ về quê!”

5

Hôm sau đi , tôi đặt trà sữa cho cả nhóm, rồi kéo trưởng nhóm vào phòng nước.

Tôi thở dài đầy nghiêm túc, với ấy:

“Em đã chờ mười mấy năm rồi, giờ người ấy về nước tìm em. Nếu em bỏ lỡ lần này, cả đời cũng khó mà bù đắp .”

Đúng , tôi đã liều mạng rồi.

Nói rằng trai về quê thì chẳng ai tin, crush lâu năm về tìm mình thì chắc chắn sẽ có tác dụng.

Dù sao, đến tuổi bị ép cưới là chuyện hiển nhiên, đến tuổi đi gặp mặt mà bị cản trở mới là chuyện trái với luân thường đạo lý.

“Em nhất định phải về!”

Trưởng nhóm vừa hút trà sữa vừa nheo mắt tôi:

“Nói nghe hay lắm nhỉ?”

Tôi mở ảnh đại diện của Tần Nhất ra cho ấy xem.

Anh ấy một lúc, nhếch môi :

“Nhóc này cũng đẹp trai phết, ngang ngửa với sếp chúng ta rồi.”

Tôi khẩy.

“Sếp mà so với ấy á? Đùa sao?”

Tôi chắp tay cầu xin:

“Trưởng nhóm, có câu ‘thà mười ngôi miếu, chứ không một cuộc hôn nhân’. Xin hãy tác thành cho em!”

Anh ấy phẩy tay, bĩu môi đầy châm chọc:

“Được rồi, về đi. Xem ai là người may mắn cưới em đây.”

Tôi toe toét, kế hoạch thành công mỹ mãn.

Trưởng nhóm vừa quay về chỗ ngồi đã loan tin tôi không thể tăng ca.

Sau đó, cả nhóm bắt đầu xúm lại bàn tán:

“Hèn gì trước giờ không ai, hóa ra đã có người trong lòng rồi!”

“Cậu ta nghề gì ?”

Vừa tán gẫu vài câu, tôi chợt thấy sếp đang đi về phía này, sắc mặt cực kỳ u ám.

Tôi liếc mắt một cái, thấy sắc mặt ấy đen như than, đoán chắc chắn là bị trưởng nhóm từ chối cầu, nên đang bực mình.

Trưởng nhóm vội vàng chạy tới, nịnh nọt:

“Sếp à, Tiểu Viên cực kỳ muốn cống hiến cho công ty, muốn việc vì sếp lắm, ấy đã hứa về quê xem mặt rồi. Dù sao cũng có tuổi rồi, nếu năm nay còn không lấy chồng, bố mẹ ấy chắc sẽ sốt ruột lắm. Không còn cách nào khác, nên ấy không thể tăng ca.”

“Nhưng tôi đã chọn lọc danh sách những nhân viên nữ đủ tiêu chuẩn trong công ty rồi, chuẩn bị gửi qua cho sếp ngay đây.”

Anh ấy đến đây, giọng dần nhỏ lại.

Còn tôi cũng theo phản xạ mà… nín thở.

Nhưng sếp không một lời, chỉ chằm chằm vào tôi.

Có cần phải không? Chỉ là không muốn tăng ca thôi mà?

Bọn tư bản đúng là đáng sợ, đến tăng ca cũng không từ chối à?

Nhưng tại sao tôi lại thấy… chột dạ thế này?

Tôi cúi đầu xuống thấp hơn, vẫn không thoát khỏi ánh mắt của sếp.

Anh ấy lạnh lùng :

“Hứa Gia Viên, theo tôi vào văn phòng một chút.”

Nói xong, ấy quay lưng rời đi, không ngoảnh lại.

5

Tôi bước theo sếp vào văn phòng, đi những bước nhỏ chậm rãi.

Anh ấy ngả lưng vào ghế da màu đen, tôi, lạnh:

“Về quê xem mắt?”

Tôi gật đầu, thấy sắc mặt ấy không tốt lắm, vội vàng thêm:

“Sếp, em thực sự rất muốn cống hiến cho công ty, bên nhà em đã sắp xếp rồi, không tiện từ chối.”

“Nếu sếp có công việc gì khác, em có thể mang về nhà .”

Một nhân viên nhỏ bé như tôi, đi đã khổ, giờ còn phải sắc mặt cấp trên.

Thật đáng thương!

Tôi đã cố gắng đến mức này, mà sếp vẫn chưa nguôi giận:

“Cô còn nhớ vì sao mình vào công ty không?”

Tôi cúi đầu.

Đây là lần đầu tiên ấy nhắc lại chuyện đó.

Khi vừa ra trường, kinh tế khó khăn, tôi tìm việc khắp nơi mà không đâu nhận.

Bỗng nhiên tôi nhớ đến vị đàn từng học chung trường, bây giờ đã mở công ty, thế là mặt dày nhắn tin.

Lập tức, ấy trả lời:

“Tới đi.”

Không cần phỏng vấn, tôi vào ngay.

Đêm đầu tiên đi , tôi nhắn tin cảm ơn, hứa rằng mình sẽ cống hiến hết mình cho công ty, việc tận tụy để đền đáp ơn tri ngộ.

Khi ấy, tôi rất chân thành.

Dù sao, tôi còn chưa mời sếp một bữa cơm nào, chỉ có thể dùng lời để thể hiện lòng biết ơn.

Nhưng sau khi đi , ngày nào tôi cũng chán nản, cảm giác mình bị bóc lột từng chút một, dần dần lòng biết ơn cũng phai nhạt.

Cuối cùng tôi nghĩ, đi đúng giờ, tan ca đúng giờ, đó đã là sự chân thành lớn nhất rồi.

Giờ sếp nhắc lại chuyện cũ, tôi có chút xấu hổ.

Anh ấy gõ nhẹ lên bàn gỗ đỏ, từng tiếng “cạch cạch” vang lên.

“Cúi thấp đầu gì? Tôi có phải cọp đâu.”

Tôi lại càng cúi thấp hơn.

Cọp thì đã sao, ta còn đáng sợ hơn!

Tiếng gõ bỗng nhiên dừng lại, tim tôi thót lên.

“Cô theo tôi về nhà trước, đêm Giao Thừa ăn xong bữa cơm, sáng hôm sau tôi sẽ đưa về.”

Vừa dứt lời, tôi đã theo phản xạ mà gật đầu.

6

Phản ứng kịp, tôi cau mày ấy:

“Hả? Theo về nhà?”

“Không phải đi gọi vốn sao? Sao tự nhiên có thể về quê ăn Tết?”

Anh ấy thản nhiên đáp:

“Đúng , tìm mẹ tôi để đầu tư. Điều kiện của bà ấy là tôi phải dẫn về nhà.”

Tôi lập tức từ chối:

“Không, không, không! Chuyện này em không nổi đâu! Sếp tìm người khác đi! Em da mặt mỏng, nhát gan, còn không biết diễn kịch, giả chắc chắn không đâu!”

Anh ấy dựa vào ghế, liếc tôi:

“Cô không cần diễn, chỉ cần đi theo tôi là .”

Tôi cạn lời.

Mẹ ấy đâu có ngốc, tôi không gì mà cũng có thể qua mặt bà ấy sao? Tôi không tin!

“Cứ đi. Đêm Giao Thừa tan đừng rời khỏi công ty, tôi đưa về. Giờ ra ngoài đi.”

Anh ấy ra vẻ mọi chuyện đã định sẵn, còn ra cửa ám chỉ tôi nên cút ngay.

Tôi đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì chút áy náy vừa rồi.

Đúng là đồ bá đạo.

Cứ là sếp thì có thể tự quyết định thời gian đêm Giao Thừa của người khác à?

Tôi quay về bàn việc, mặt ủ mày chau.

Trưởng nhóm tôi một cái:

“Sao mặt mày bí xị thế? Chắc vẫn phải tăng ca đúng không?”

Tôi gật đầu.

“Nghĩ thoáng chút đi, bỏ thời gian ra việc cũng là đổi lấy tiền bạc. Hơn nữa, cũng có thể nhân dịp này thử lòng người kia, xem cậu ta có chịu chờ không.”

Tôi lắc đầu:

“Lòng người là thứ không nên thử.”

“Tin thì không cần thử, đã không tin thì càng không nên thử.”

Tôi không muốn bắt Tần Nhất phải đợi.

7

Một tuần trước khi nghỉ Tết, tôi xin nghỉ bệnh.

“Trưởng nhóm, em sốt 40 độ, xin nghỉ một tuần.”

Dự án đã hoàn thành, lúc này tôi xin nghỉ cũng không ảnh hưởng gì.

Tôi cũng nhắn cho sếp:

“Sếp, em bị cảm sốt. Chuyện giả , đổi người khác đi. Đừng chậm trễ việc lớn.”

Ban đầu, tôi định giả vờ bị trật chân hai ngày trước, vì nếu chân bị thương thì chắc chắn không thể tăng ca đêm Giao Thừa.

Nhưng tôi lo sếp sẽ không kịp chuẩn bị, nên quyết định chuẩn bị sớm hơn.

Tôi mua thạch cao, quấn quanh chân, giả vờ bị thương nặng.

Thông minh quá!

Băng bó xong, đi lại khó khăn, tôi lười ra khỏi giường nên không đóng cửa sổ.

Kết quả là sáng hôm sau tôi thực sự bị cảm.

Nhìn điện thoại, trưởng nhóm và sếp đều chưa trả lời.

Tôi cuộn mình trong chăn, lúc mở mắt, lúc lại ngủ gật.

Sau đó, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Lúc tỉnh dậy, trời đã tối.

Trong không khí có mùi thức ăn thơm phức—mùi dầu, muối, thịt nướng nhàn nhạt.

Tôi liếm môi, chống tay ngồi dậy, tự lẩm bẩm:

“Thơm quá… mình đói đến mức sinh ảo giác rồi sao?”

“Nhắm mắt lại.”

“Hả?”

Tôi ngoan ngoãn theo.

Lúc mở mắt, ánh đèn trong phòng sáng trưng.

Sếp đứng đó, mặc tạp dề, một tay cầm bát cháo, bước về phía tôi.

Tôi… tôi xuất hiện ảo giác thật rồi sao?

Tôi nhắm mắt, rồi mở lại.

Anh ấy vẫn đứng đó, nhíu mày.

“Tôi gọi ba mươi mấy cuộc điện thoại, tưởng có chuyện gì xảy ra.”

“Gõ cửa cũng không ai mở, tôi phải khóa vào.”

Tôi há hốc mồm, lập tức cuộn chăn thật chặt, cảnh giác ta:

“Sao biết địa chỉ nhà tôi?”

“Hỏi phòng nhân sự.”

Tôi gật đầu.

“Tôi đổi cho khóa cửa thông minh rồi, hết một nghìn sáu tệ, trừ vào lương.”

Một nghìn sáu?!

Tôi lại thấy chóng mặt.

Anh ấy khuấy cháo, tiếng thìa chạm vào bát vang lên, hương thơm càng lan tỏa, chui vào mũi tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...