Đợi Chờ Một Cuộc [...] – Chương 1

Còn một tháng nữa là đến Tết, tôi vốn định nằm yên tận hưởng kỳ nghỉ, đột nhiên nhận thông báo phải tăng ca trong dịp Tết.

Tôi cắn răng, cố nặn ra nụ hỏi sếp:

“Tại sao lại là tôi ở lại? Tôi là người ngoại tỉnh, về nhà một chuyến đâu có dễ dàng gì.”

Sếp đáp:

“Hết cách rồi, những người khác không đáp ứng đủ cầu.”

cầu của ấy là: nữ, độc thân, không có con, trẻ tuổi, xinh đẹp, và ở bộ phận kế hoạch.

1

Ba tuần trước Tết, tức là vào cuối tháng Một, tôi vừa hoàn thành kế hoạch cho dự án cuối cùng của công ty.

Khi đang lén lút trốn việc trong nhà vệ sinh, tôi nhận tin nhắn của Tần Nhất:

“Viên Viên, về nước rồi.”

Nhìn thấy tin nhắn đó, tôi suýt chút nữa hét lên “Yes!”.

Tôi mở ảnh đại diện của ấy lên xem.

Giờ ấy là một nhà đầu tư tại một tổ chức tài chính danh tiếng ở nước ngoài, bài đăng trên trang cá nhân toàn là tin tức tài chính, gần như không có chút thông tin nào về cuộc sống cá nhân.

Nhưng vài ngày trước, ấy lại đăng một bức ảnh chụp cảnh tuyết rơi ở vùng quê.

Đó chính là thị trấn nhỏ nơi chúng tôi từng sống cùng nhau.

Anh ấy là hàng xóm của tôi ở thị trấn, lúc nhỏ, ba mẹ chúng tôi đều thường xuyên vắng nhà.

Chúng tôi giống như cùng chung cảnh ngộ, lại ở sát bên nhau, nên lúc nào cũng chơi chung.

Cùng nghịch bùn, trèo cây, leo lên đống rơm, lẻn đi hái trộm dâu nhà người ta, rồi bị bắt về ăn đòn.

Tôi luôn coi ấy là người thân nhất của mình.

Tôi vội vàng hỏi ấy sẽ ở lại bao lâu.

“Anh về thăm bà nội, sau Tết sẽ đi.”

Từ khi ấy theo mẹ ra nước ngoài, bà nội ấy đã chuyển về sống ở nhà bác cả.

Giờ đây, bà đang sống ở thị trấn quê tôi, mà nhà tôi cũng đã chuyển về thị trấn rồi.

Tôi vội vàng :

“Vậy về quê gặp nhau nhé!”

Anh ấy ngay lập tức trả lời:

“Được.”

Tôi gửi một biểu tượng cảm hoa nở rộ, hớn hở:

“Mong chờ quá đi!”

Đầu bên kia dường như đang nhập tin nhắn, một lúc lâu sau mới gửi đến:

“Tốt nhất là .”

“Chắc chắn rồi! Em sẽ xin nghỉ sớm để về!”

Chúng tôi đã bảy năm không gặp.

Trong bảy năm đó, gần như cũng không nhắn tin trò chuyện, có lẽ vì mỗi người một cuộc sống khác nhau, dần dần cũng không biết bắt đầu từ đâu, thế là chẳng còn liên lạc nữa.

Nhưng tôi luôn nhớ rõ rằng, ấy là người thân thiết nhất với tôi lúc nhỏ.

Khi bị người khác bắt nạt, họ tôi là “đứa trẻ không cha không mẹ”, ấy luôn che chở tôi, bịt tai tôi lại.

Tôi rất ỷ lại vào ấy.

Khi đó, tôi còn với ấy rằng tôi ghét bản thân không phải con trai, nếu là con trai, tôi có thể cùng ấy đi vệ sinh luôn rồi.

Anh ấy trêu tôi:

“Em đã bám đến mức này, một giây cũng không muốn xa, hay là lớn lên cưới luôn đi?”

Tôi ngay:

“Được thôi!”

Khi ấy, Tần Nhất là chàng trai các nữ sinh trong trường thích nhất.

Da ấy rất trắng, dù cùng bị nắng gió táp vào mặt, tôi thì đen sạm đi, còn ấy vẫn trắng trẻo mịn màng.

Lông mày rậm, đôi môi như cánh hoa vào buổi sáng.

Nhưng ấy không thích người khác khen ấy đẹp trai, vì ấy giống mẹ mình.

Có người rằng mẹ của Tần Nhất đã rời bỏ ấy sau khi cha qua đời, cùng một người ngoại quốc ra nước ngoài.

Sau khi hẹn gặp, tôi hoàn toàn không còn tâm trạng việc.

Thời gian trước đã cày cuốc đến kiệt sức, giờ lại gần Tết, tâm trí tôi đã bay khỏi văn phòng từ lâu.

Tôi lập tức ra khỏi nhà vệ sinh để xin nghỉ.

Tôi muốn dùng toàn bộ số ngày nghỉ bù do tăng ca để gộp vào kỳ nghỉ Tết, xin nghỉ hẳn nửa tháng, để có thể gặp lại Tần Nhất, đưa ấy đi chơi một vòng, vì quê hương đã thay đổi rất nhiều sau bảy năm.

Nhưng khi quay lại chỗ ngồi, tôi phát hiện cả nhóm đều không có mặt.

Ồ, dự án xong rồi nên cả bọn rủ nhau trốn việc hết à? Một, hai, ba… sáu người lặn sạch. Không tệ không tệ.

Tôi ngân nga một bài hát, đi tìm trưởng nhóm để xin nghỉ:

“Trưởng nhóm, tôi có thể dồn tám ngày nghỉ bù vào dịp Tết không? Hãy thương cảm cho một người ngoại tỉnh cả năm chưa về nhà đi mà!”

Nghe có vẻ hơi khoa trương, tôi xóa đi rồi viết lại:

“Trưởng nhóm, tôi muốn xin nghỉ tám ngày ngoài kỳ nghỉ Tết theo luật, mong trưởng nhóm phê duyệt.”

Vừa gửi tin nhắn đi, sáu người biến mất lúc nãy lục tục quay về, ôm theo laptop, sắc mặt trầm trọng.

Lòng tôi chợt lạnh đi một chút.

Không phải có công việc mới đấy chứ? Không thể nào đâu nhỉ?

Trưởng nhóm liếc tôi một cái, hắng giọng :

“Viên Viên, có muốn tăng ca vào dịp Tết không?”

Tôi tự vả mình trong lòng, vô hồn mím môi, lắc đầu, giơ điện thoại ra chỉ cho trưởng nhóm xem.

Anh ấy cúi đầu đọc tin nhắn xong, liền gọi tôi vào phòng họp.

2

“Sếp vừa gọi cả nhóm vào họp, có nhiệm vụ quan trọng cần giao cho bộ phận chúng ta.”

Trưởng nhóm hạ giọng nhỏ với tôi:

“Là chuyện liên quan đến sự sống còn của công ty.”

Tôi rất hợp tác, gật đầu nghiêm túc:

“Rồi sao nữa?”

“Cần một người trong nhóm chúng ta ở lại việc trong dịp Tết, cùng sếp bí mật tiến hành một dự án.”

Tôi lại gật đầu:

“Tăng ca dịp Tết có lương gấp ba, chắc chắn trưởng nhóm sẽ nguyện ở lại chứ gì? Dù sao chuyện quan trọng thế này, chắc chắn phải là trưởng nhóm rồi!”

Dù gì thì tôi cũng biết trưởng nhóm là người cuồng tăng ca số một, có lẽ ấy sẽ nhận việc này thôi.

Trưởng nhóm , khóe mắt đã có mấy nếp nhăn:

“Em thật sự hiểu đấy.”

“Lần này không chỉ có lương gấp ba đâu, mà là mười lần! Công ty còn bao ăn bao ở.”

Anh ấy thở dài đầy trăn trở.

Tôi chớp mắt:

“Còn gì mà không nhận chứ?”

“Sao hả? Em có lòng không, Viên Viên?”

Tôi lắc đầu ngay, dịp Tết này tôi nhất định phải về quê.

Hơn nữa, chuyện gì mà lại trả đến mười lần lương, chắc chắn có gì đó không ổn.

Tôi :

“Không phải em không muốn , mà là… sao chỉ có em phù hợp? Chẳng phải cả nhóm đều có thể nhận sao?”

Quả nhiên không phải chuyện tốt đẹp gì, cái gì mà chỉ có con trẻ đẹp mới chọn, chẳng lẽ đàn ông trong công ty chết hết rồi sao?

Tôi chớp mắt vô tội, tỏ vẻ không hiểu.

Trưởng nhóm nghiến răng:

“Nhóm mình có ba nam, ba nữ. Nhưng hai còn lại, một người đã kết hôn, một người có con rồi, chỉ còn em là độc thân.”

“Nhiệm vụ cũng đơn giản lắm, chỉ cần đi theo sếp để gọi vốn đầu tư, chuyện đàm phán sẽ do sếp lo, em chỉ cần ngồi cạnh sếp là .”

Tôi lập tức phản bác:

“Vậy thì tìm Ni Ni hoặc Lucy ở phòng quảng cáo đi, hai ấy là người mẫu chuyên nghiệp, chẳng phải hợp hơn sao?”

Trưởng nhóm ngả lưng vào ghế, nheo mắt tôi:

“Nhưng sếp đã chỉ định nhóm kế hoạch số một của chúng ta. Và trong nhóm này, chỉ có em phù hợp cầu.”

Anh ấy chợt híp mắt đầy ý , ghé sát vào tôi, hạ giọng hỏi:

“Nói xem nào, em với sếp có quan hệ gì thế?”

Tôi ngả người ra sau, mắt đảo liên tục.

3

Quan hệ? Tất nhiên là có.

Tôi có công việc này, một phần lớn là nhờ sếp.

Nhưng giữa chúng tôi, cũng chỉ là học đại học mà thôi.

Sếp học trên tôi một khóa, từng là trưởng ban tổ chức hội sinh viên, còn tôi là phó ban khóa dưới.

Sau khi tốt nghiệp, ấy sếp, còn tôi—nhờ có năng lực nên ấy tuyển vào nhân viên công ty.

Tôi không muốn kể về những chuyện cũ này, nên chỉ trừ:

“Quan hệ gì chứ, trưởng nhóm đã bao giờ thấy sếp chuyện với tôi chưa? Tôi chào ấy mà ấy còn lạnh lùng chẳng đáp lại kìa.”

Thực ra, tôi đã đắc tội với ấy.

Hồi mới vào công ty một tháng, nhận lương xong ba ngày, sếp nhắn tin bảo tôi chờ ấy ăn tối.

Tôi tùy tiện nhắn lại:

“Để khi khác nhé!”

Sau đó tôi lập tức… biến mất.

Đến khi tôi đọc lại tin nhắn thì tiền lương của tôi cũng đã tiêu gần hết rồi.

Nghĩ lại, tối đa cũng chỉ có thể mời ấy ăn một bát mì.

Nhưng khi đó tôi lại cảm thấy mì không xứng với thân phận của sếp, thế là tôi chột dạ, quyết định… chạy trốn.

Sau này, sếp gặp tôi là lạnh mặt, như thể tôi nợ ấy một triệu .

Tôi cũng từng muốn mời ấy ăn lại một bữa.

Nhưng sếp rất bận, ở công ty lúc nào cũng hoặc họp hoặc gọi điện, mà trong cuộc họp thì siêu nghiêm túc.

Nghĩ một hồi, tôi cũng đành bỏ luôn ý định mời ăn.

Từ chỗ học, bây giờ chúng tôi đã hoàn toàn biến thành quan hệ cấp trên – cấp dưới xa lạ.

Tôi chấp nhận số phận, cũng không dám nhắc lại chuyện cũ nữa.

Trưởng nhóm không ép tôi thêm, vẫn tiếp tục khuyên tôi cân nhắc về chuyện tăng ca dịp Tết.

Anh ấy rằng sếp đánh giá cao nhóm kế hoạch của chúng tôi, nếu lần này kéo đầu tư, cả nhóm sẽ tăng lương.

Tôi mỉm vui vẻ, nhanh chóng gật đầu:

“Vâng, vâng, tối nay tôi sẽ về hỏi ý kiến mẹ tôi.”

Cả nhóm có tăng lương hay không là một chuyện, còn tôi có ở lại tăng ca hay không lại là chuyện khác.

Trưởng nhóm cố gộp hai chuyện này lại với nhau, nếu tôi từ chối, sang năm nhóm không tăng lương, chắc chắn tôi sẽ trở thành tội đồ.

Tôi vẫn không đáp, duy trì thái độ tốt không đưa ra câu trả lời.

Cuối cùng, trưởng nhóm đành bảo tôi cứ về bàn bạc với gia đình trước, mai báo lại.

Cuộc họp 1-1 này coi như kết thúc.

4

Trước khi tan , trưởng nhóm còn dặn tôi về chuyện đàng hoàng với gia đình, sáng mai nhớ báo lại.

Tôi vội vã gật đầu rồi chạy thẳng ra ga tàu điện.

Vừa về đến nhà, tôi định nhắn tin cho Tần Nhất, thì ấy đã gọi tới.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...