Đôi Bạn Thân – Chương 9

18

Sau khi về nhà. Tôi đăng bài viết trên diễn đàn của trường, còn thuận tiện gửi một bản thảo cho tường thổ lộ. Nội dung không nhiều, chỉ có một bức ảnh và một đoạn ghi âm. Bức ảnh là của Trần Lộ và Tống Minh, họ đang hôn nhau say sưa bên cửa sổ kính trong suốt bên trong nhà hàng vào tối hôm qua. Đoạn ghi âm rất ngắn và là cuộc trò chuyện trong hành lang nhà hàng vào ban ngày. Chỉ là tôi đã cắt bỏ hết những phần liên quan đến Giang Tinh Diễm mà thôi.

Trong đó có một câu nổi bật: "Ai lại muốn với một kẻ tâm thần như cậu? Tôi chỉ muốn vui vẻ mà thôi."

Những tin đồn về tôi luôn là những tin đồn mọi người quan tâm bàn tán. Lần này lại dính đến cả Trần Lộ và Tống Minh nên cuộc thảo luận càng trở nên sôi nổi, náo nhiệt hơn.

Chỉ trong một đêm, bài viết đã có hàng ngàn bình luận.

"Mọi người đều Khương Dĩ An có bệnh. Tôi nghĩ Trần Lộ và Tống Minh cũng bệnh không nhẹ."

"Đúng , thân và trai của ấy đang hẹn hò với nhau. Nếu tôi là ấy, tôi cũng sẽ phát điên mất."

"Cậu không thể như ? Dù hai người họ có ở bên nhau hay không cũng không ảnh hưởng đến việc Khương Dĩ An là kẻ tâm thần. Cô ta uống thuốc tutu không phải là vì muốn quay lại với Tống Minh hay sao?”

"Đợi một chút...ai còn nhớ tin tức về việc ta tutu để quay lại với Tống Minh tung ra như thế nào không?"

"Đừng , đừng , hình như Trần Lộ...”

Khu vực bình luận trên các diễn đàn và tường giải tội tràn ngập các ý kiến sôi nổi. Không giống như trong tiểu thuyết hư cấu, sau khi mọi chuyện sáng tỏ, thanh danh của tôi bỗng nhiên nâng cao, thực tế trong mắt mọi người, tôi vẫn xấu xí, kém cỏi như .

Nhưng lần này ít nhất Trần Lộ và Tống Minh cũng bị tôi kéo xuống nước.

Trong lúc mạng Internet vẫn đang xôn xao thì tôi ngồi trước mặt bác sỹ. Sau khi khám xong cho tôi, ấy mỉm : “Gần đây bệnh của em đã tiến triển rất nhiều, có thể dần dần giảm liều rồi ngưng dùng thuốc rồi. Có điều gì tốt đẹp diễn ra trong cuộc sống à?"

Tôi ngơ ngác mất vài giây trước khi nhận ra ta hỏi gì.

"Em... gặp một người rất tốt, có thể coi là sư phụ của em."

Người trong cuộc đã mê muội, tôi lại không có người nào khác có thể tin cậy. Nếu Giang Tinh Diễm không nhắc nhở, có lẽ đến bây giờ tôi và Trần Lộ cũng không vạch rõ mọi chuyện. Tôi thậm chí sẽ không có đủ can đảm để chống trả.

Tối hôm đó về đến nhà, tôi đăng nhập vào game và phát hiện Giang Tinh Diễm đang đứng bên cây cầu ở chủ thành Dương Châu. Có người mời cắm cờ để bàn luận đều bị từ chối. Khi thấy tôi đăng nhập, đã lên ngựa và mời tôi cùng đi.

Sau đó mở giọng : "Anh đã xem cả bài đăng và tường thổ lộ của em, em rất tốt."

Tôi chợt cảm thấy có chút ngượng ngùng: “…Là do viên em.”

Nếu không thì bản chất tôi là người rụt rè và nhu nhược, hiếm có lúc nào dũng cảm đánh trả như .

"Cám ơn , Giang."

"Vậy nên hiện tại em không còn muốn gọi là Sư phụ nữa." Anh ấy : "Em đăng đoạn ghi âm, cắt hết mọi thứ về , ngay cả danh phận cũng không nhắc tới, là sợ liên quan đến như sao?"

Tôi không biết cảm trong giọng của ấy là vui hay giận nên vội giải thích: "Không phải đâu......"

Tôi đây là sợ rắc rối cho vì dù sao, đây cũng chẳng phải là điều vinh quang gì. Nhưng tôi chưa kịp xong thì Giang Tinh Diễm đã lớn. Giọng của vô cùng dịu dàng: “Không sao đâu, em muốn gì thì cũng tôn trọng em. An An, thích em nên nguyện đợi đến khi em hiểu ra mọi chuyện.”

19

Ngay sau khi bài đăng đăng, Trần Lộ bắt đầu điên cuồng gửi tin nhắn cho tôi. Lúc đầu, ta hét, chửi bới, còn rằng nếu không có ta thương tôi thì sẽ không có ai chịu với tôi. Về sau, ta dần dần bắt đầu giả vờ đáng thương. Cô ta xin lỗi tôi và rằng tất cả là lỗi của ta, ta ghen tị với thành tích tốt của tôi và muốn kéo tôi xuống.

"Suy cho cùng chúng ta vẫn là bè. Cậu hãy xóa bài đi và chúng ta có thể tự giải quyết vấn đề của mình."

Tôi nghĩ về chúng tôi ở trường trung học. Trong thực tế, dù lúc đầu tôi không có nhiều cũng không đến nỗi bị cả lớp lập. Nghĩ kỹ lại thì có vẻ như sau kỳ chia lớp vào năm thứ hai trung học, Trần Lộ vào lớp chúng tôi và ngồi cùng bàn với tôi.

Mối quan hệ giữa tôi và ta ngày càng thân thiết hơn, danh tiếng của tôi trong lớp cũng ngày càng kém đi. Nhưng những thứ này đã là quá khứ. Không có bằng chứng nào cả và tôi không muốn theo đuổi bất kỳ cuộc điều tra vô nghĩa nào.

"Mọi việc giữa chúng ta căn bản không thể nào giải quyết, Trần Lộ. Những gì tôi đang cho mọi người thấy đều là sự thật. Mọi người sẽ tự quyết định xem điều gì đúng và điều gì sai."

Sau khi gửi xong tin nhắn này, tôi chặn ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...