10
Có lẽ là do trong siêu thị đang có nhiều người chen chúc náo nhiệt nên ánh mắt ấy tôi không còn lạnh lùng và sắc bén như lúc ở trường ngày hôm qua, mà thay vào đó mềm mại như một làn sương ấm áp. Ngay cả giọng của ấy cũng trở nên dịu dàng, ôn hòa hơn. Khi truyền đến tai tôi, nó thực sự mang lại một cảm giác quen thuộc đến lạ lùng.
Tôi vô thức : “…nghe quen quá.”
Tôi không khỏi hối hận ngay khi buột miệng ra điều đó. Tai tôi đỏ bừng, vội vàng xua tay: "Đàn , đừng hiểu lầm, em không phải là cố ý thân cận với . Mà là giọng của rất giống một người của em."
Anh ấy nhướng mày, qua cũng không thấy tức giận: “Họ—có phải là rất thân của em không?”
Tôi nghĩ đến Giang Sơn Hải, khóe môi vô thức cong lên: “……Phải ạ.”
"Vậy tại sao ấy không đi cùng với em? Em mua nhiều đồ như , sao ấy không giúp em mang bớt?"
"Bạn ấy muốn tới là em không đồng ý."
Tôi đáp lại mà không suy nghĩ, xong lại sợ ấy phật lòng nên thận trọng qua. Giang Tinh Diễm đứng dưới ánh đèn ấm áp của siêu thị và chằm chằm vào mắt tôi. Ngay khi ấy định điều gì đó, điện thoại của reo lên.
"Vâng?"
Nụ trên mặt đột nhiên biến mất, vẻ mặt trở nên có chút lạnh lùng.
"Tôi hiểu rồi, chúng ta sẽ đi giải quyết nó ngay bây giờ."
Cúp điện thoại xong, ấy lại tôi thật sâu: "Anh có chút việc nên đi trước nhé."
"Tạm biệt Giang."
Anh ấy bước một bước rồi quay lại như đang nghĩ đến điều gì đó, nhẹ nhàng cong khóe môi: "Chúng ta quả thực đã gặp lại."
Sau khi ấy đi rồi, tôi chọn thêm vài thứ đồ nữa rồi đẩy xe đẩy hàng đi thanh toán.
Khi tôi đi ra ngoài, tuyết đang rơi nhẹ. Tôi mang theo một túi lớn đựng đầy đồ đạc đi bộ đến nhà ga. Tuyết càng lúc càng dày đặc, che khuất tầm .
Đột nhiên, tôi dừng lại, thẳng về phía trước. Cách đó vài mét, ngồi bên cạnh cửa sổ kính suốt của nhà hàng là hai nhân vật mà tôi rất quen thuộc, là Trần Lộ và Tống Minh.
Tôi không biết Trần Lộ đang gì, ta tươi đến nỗi lông mày cong lên.
Tống Minh đột nhiên cúi người, nâng cằm ta lên và hôn ta một cách mãnh liệt.
Tôi như đắm chìm hoàn toàn trong tuyết, khí lạnh từ tuyết truyền dọc theo bắp chân, thấm vào từng tấc xương trong cơ thể. Có những điều trước đây tôi không thể nghĩ ra, giờ phút này dường như đã có câu trả lời.
--Có lẽ trong suy nghĩ của Trần Lộ, tôi chưa bao giờ là của ta. Giang Sơn Hải đã đúng.
Tôi muốn lao vào chất vấn bọn họ, những cảm tiêu cực bấy lâu nay lại trỗi dậy, như có thứ gì đó bóp nghẹt cổ họng, khiến tôi gần như không thể thở .
Tôi trở nên tức giận, ngay cả suy nghĩ cũng dần trở nên mơ hồ. Cho đến khi chiếc điện thoại trong túi rung lên, kéo tôi tỉnh lại.Trên màn hình hiển thị tên của người gọi là Giang Sơn Hải.
Tôi nhấc máy trả lời, giọng từ bên kia có chút gấp gáp: "Gấu con, bên ngoài tuyết đang rơi nhiều, em về đến nhà an toàn rồi chứ?"
".......Em vẫn chưa."
Tôi ôm chặt điện thoại, nghe thấy mình : “Giang Sơn Hải, ngày mai chúng ta gặp nhau nhé.”
11
Khi tôi về đến nhà, mái tóc ướt đẫm vì tuyết đọng lại tan ra. Tôi tranh thủ đi tắm, bước ra ngồi trên ghế sofa quấn chăn và cầm lấy điện thoại. Tôi thấy một loạt tin nhắn của Giang Sơn Hải:
[Em thật sao, Gấu con?]
[Nếu em không muốn gặp thì cũng không cần ép buộc, em có thể đợi mà.]
[Sao đột nhiên em lại đồng ý gặp mặt ? Có chuyện gì xảy ra à?]
Anh thực sự là một chàng trai sâu sắc.
[Em chỉ là đã nghĩ thông suốt một số vấn đề, và em nhận ra luôn trốn tránh cũng không phải là biện pháp.]
Tôi còn thêm: [Có lẽ sẽ hối hận vì biết em sau khi chúng ta gặp nhau... Sư phụ ạ.]
Bạn thấy sao?