Đôi Bạn Thân – Chương 3

8

Tôi về đến ký túc xá không bao lâu, Trần Lộ cũng quay trở lại. Chưa kịp gì thì ta đã hỏi tôi: “An An, sao cậu lại để tớ ở đó một mình?”

Tôi ngước mắt lên: “Vậy lúc cậu chào Giang, sao lại lôi kéo tớ gì, còn nhắc đến Tống Minh nữa?”

"Học bổng của cậu vốn là do Nhà họ Giang tài trợ. Hơn nữa, chuyện cậu và Tống Minh không phải là thật sao? Tớ đã gì sai sao?"

"Tớ cho cậu biết, tớ và Tống Minh đã sớm không còn liên quan hệ gì đến nhau rồi!"

Tôi và đột ngột đứng dậy khỏi ghế. Trần Lộ có vẻ giật mình, quầng mắt trong giây lát chuyển sang màu đỏ.

“Được, không sao, coi như tôi lắm miệng. Tôi xin lỗi cậu, xin lỗi, chưa?”

Lời của ấy còn chưa dứt, cửa ký túc xá đột nhiên bị đẩy ra, hai người cùng phòng khác bước vào. Họ quay sang nhau rồi tiến tới nắm lấy tay Trần Lộ:

"Chúng ta đi thôi, mặc kệ ta, đi ăn thôi."

Trước khi rời đi, họ tôi với ánh mắt căm ghét gần như không hề che giấu.

Vô số suy nghĩ rối bời trong đầu tôi, tôi mơ hồ có cảm giác có điều gì đó không ổn lại không có cách nào biết cụ thể nó là gì. Đây là lần đầu tiên tôi và Trần Lộ cãi nhau trong suốt ba năm chúng tôi .

Cho đến khi trở về căn nhà nhỏ lạnh lẽo đó, tôi mở điện thoại lên và thấy mấy tin nhắn từ Giang Sơn Hải.

[Dù có chuyện gì đi nữa, em nhớ phải ăn trưa đúng giờ.]

[Em về đến nhà chưa?]

[Đọc tin nhắn này, hãy báo lại cho biết em đã về nhà an toàn.]

Tôi chớp mắt, những cảm vốn đã bình tĩnh lại lại dâng lên khiến mắt tôi tê dại, chua xót.

[Em về đến nhà rồi.]

Trên khung cửa sổ chat, dòng chữ "Đang nhập" nhấp nháy trong vài giây. Sau đó hỏi tôi: “Gấu con, em có điều gì muốn với không?”

Tôi cầm điện thoại trên tay, có chút hơi ngạc nhiên. Tại sao lại biết bây giờ tâm trạng tôi đang không tốt?

[...Em có chút mâu thuẫn nhỏ với .]

Do dự một lát, tôi cho Giang Sơn Hải chuyện hôm nay cãi nhau với Trần Lộ.

Anh liền trực tiếp gọi điện thoại tới. Sau khi tôi nhấc máy, một giọng dịu dàng quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia: "Nói chung, bè có chút xích mích là chuyện bình thường, từ từ có thể chuyện rõ ràng sau."

Tôi khụt khịt: “Vậy em có nên đi lành với ấy không?”

Giang Sơn Hải nhẹ: “Vì sao em lại phải lành?”

"Vừa nãy em còn chưa xong, huống hôm nay em cảm thấy có chút bất thường, em muốn tìm hiểu nguyên nhân sự việc trước đã."

Tôi mơ hồ kể lại đầu đuôi câu chuyện hôm nay xảy ra cho Giang Sơn Hải nghe, sau đó : "Thật ra mối quan hệ của bọn em luôn rất tốt. Cô ấy là người duy nhất và thân thiết nhất của em. Khi em bị bắt nạt ở trường cấp 3, chính ấy là người luôn đứng ra bảo vệ em. Chỉ là từ học kỳ này, em càng ngày càng cảm thấy có gì đó không thích hợp lắm. Em cứ cảm thấy khó chịu khi nghe ta chuyện. Đôi khi rõ ràng là ấy đang hộ em không hiểu sao những lời aya lại khiến cho hình trở nên tồi tệ hơn.”

"Những lúc như thế này, em nên tin vào trực giác của mình."

Giang Sơn Hải : "Gấu con, em đã bao giờ giành thời gian suy nghĩ nghiêm túc về điều đó chưa? Một người thực sự sẽ không bao giờ nhắc đi nhắc lại những điều em đã phủ nhận cả. Họ sẽ không dùng vết sẹo của em quà kết giao thêm mới."

Nghe lời này, tôi c..hết đứng tại chỗ như bị sét đánh.

Bên kia điện thoại, giọng của Giang Sơn Hải dần dần trở nên nghiêm túc và có chút gì đó nghiêm nghị nên phần nào khiến tôi cảm thấy có chút quen thuộc: “Có lẽ trong suy nghĩ của ta, em chưa bao giờ là người thực sự cả.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...