4
Không phải là tôi không muốn gặp mà tôi sợ. Giang Sơn Hải là sư phụ của tôi trong trò chơi game. Cái đêm biết tin tôi và học cùng trường đại học, cả đêm tôi không ngủ . Mỗi khi nhắm mắt lại, tôi lại mơ thấy những hình ảnh rời rạc, chắp vá. Tôi mơ thấy biết tôi là Khương Dĩ An ở khoa Tài chính, người mà mọi người đều ghét bỏ.
"Hóa ra là cái người cuồng kia trên mạng lại giả vờ là người đoan trang, thật thà. Nếu như sớm cho tôi biết, tôi sẽ thích sao? Thật là xui xẻo mà."
Tôi bật tỉnh dậy từ trong giấc mơ, mồ hôi đổ đầm đìa, phải uống hai viên thuốc.
Tôi kể với rằng tôi theo học khoa và trường đại học khác. Thậm chí còn với : "Bên ngoài, em có tính cách rất sôi nổi, hòa đồng và có rất nhiều bè nữa. Mọi người đều thích em".
Tôi đã dối ấy về mọi thứ.
Vì ngoại trừ Trần Lộ thì người duy nhất bên cạnh tôi chính là gấu nhồi bông cũ kỹ đã ở bên tôi từ thuở còn thơ ấu.
5
Vào ngày nghỉ lễ, tôi đã định kể cho Trần Lộ nghe về Giang Sơn Hải. Nhưng vừa mới bắt đầu, aya đã mỉm tôi: “An An, cậu bao nhiêu tuổi mà còn tin vào chuyện này? Chỉ cần có người mình thích trong thực tế thôi, ai thèm tham gia vào những thứ ảo tưởng như hẹn hò qua mạng nữa chứ.”
Lời của aya như một cái tát thật mạnh vào mặt tôi.
Như nhận ra mình đã hơi quá đáng, ấy thêm một câu: "Đương nhiên, An An, tớ không cậu. Tớ chỉ nghĩ rằng thay vì tin tưởng những kẻ lừa đảo trên mạng, tốt hơn cậu nên giành thời gian chăm sóc Tống Minh nhiều hơn. Có lẽ ấy sẽ bằng lòng quay lại với cậu?"
Chúng tôi vừa chuyện vừa đi bộ đến khu vực gần cantin số 3. Trần Lộ dừng lại một chút, chiếc xe thể thao màu xanh bạc bắt mắt cách đó không xa.
"Là xe Lamborghini của Giang Tinh Diễm. Hôm nay là ngày nghỉ, tại sao đột nhiên ấy lại đi học?"
Tôi ngẩng đầu lên: “Giang Tinh Diễm?”
"Anh ấy là đàn khóa trên của chúng ta ở khoa Tài chính và là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Giang thị. Học bổng đặc biệt mà cậu xin trước đó là do gia đình ấy tài trợ.”
Trần Lộ đến đó, chợt dừng lại và đột nhiên : “Nói mới nhớ, gần đây Tống Minh khá thân thiết với ấy. Hai người có thể coi là bè, thậm chí họ còn cùng nhau tham gia các dự án đầu tư. Vào dịp Tết Nguyên Đán, Tống Minh còn mời ấy đi dự tiệc.”
Tôi đáp lời ấy rồi lấy điện thoại ra xem thì phát hiện ra Giang Sơn Hải vừa gửi tin nhắn mới: [Em thi xong rồi à?]
[Vâng, em đang đến cantin ăn cơm rồi về nhà.]
[Cantin số 3 à?]
Đầu ngón tay tôi bất chợt dừng lại trên màn hình, tôi trả lời: [Không, cantin số 2.]
Hai cantin này, một cái nằm ở góc phía đông của trường, một là ở phía tây xa xôi. Tôi cũng biết dối là không tốt tôi thực sự rất sợ phải gặp như thế này.
6
Vừa cất điện thoại, Trần Lộ liền kéo tôi về phía xe thể thao của Giang Tinh Diễm. Đúng lúc đó cửa xe mở ra, một đôi chân dài bước ra khỏi xe, một khuôn mặt với đôi lông mày sắc nét và mái tóc đen tạo kiểu tinh xảo xuất hiện trước mặt chúng tôi. Chiếc áo khoác đen toát lên khí chất cao quý, đầy nghiêm nghị. Anh ấy lạnh lùng qua đây. Trần Lộ nhanh nhẹn lên tiếng, giọng ấm áp và nhiệt :
"Anh Giang, em tên Trần Lộ, em là học của Tống Minh, học cùng khoa với ..."
Giang Tinh Diễm nhàn nhạt đáp lời: "Tôi không biết ta."
Nụ trên khuôn mặt Trần Lộ lập tức cứng ngắc. Nhưng chẳng bao lâu sau, ta đẩy tôi ra phía trước: "Cũng không sao. Anh Giang không biết em, chắc là biết ấy chứ? Cô ấy tên là Khương Dĩ An, là cũ của Tống Minh, ấy rất nổi tiếng trong trường!"
7
Tôi bất ngờ bị đẩy về phía trước, khoảng cách giữa tôi và đôi mắt đẹp lạnh lùng đó thu hẹp lại. Đầu óc tôi nhất thời trống rỗng. Cảm giác xấu hổ khiến tôi vô thức muốn trốn ra đằng sau, cổ tay lại bị Trần Lộ nắm chặt.
"Không, tớ không....”
"An An, đừng trốn nữa."
Giọng điệu của Trần Lộ có chút bất lực, giống như đang dỗ một đứa trẻ ngu dốt, không hiểu chuyện: “Dựa vào điều kiện của gia đình cậu, nếu không có học bổng do Giang thị tài trợ, có lẽ cậu cũng không thể đến trường , tốt nhất là cậu nên tới lời cảm ơn với ấy.”
“Được rồi. "
Một người cùng lớp chúng tôi đi ngang qua dừng lại và về phía bên này.
"Đó không phải là Dĩ An ở khoa Tài chính sao?"
"Bạn ta đã giúp ta giải quyết mọi việc bao nhiêu lần rồi? Tôi cũng cảm thấy đau khổ thay kia."
"Tôi nghe ta có vấn đề về thần kinh...suỵt, đừng nữa, ta đang qua đây!"
Quan sát xung quanh một vòng, tôi Giang Tinh Diễm trước mặt và hít một hơi thật sâu: "Anh Giang, mặc dù có thể không biết em, em vẫn muốn gửi lời cảm ơn Tập đoàn Giang thị đã trao học bổng cho em có có hội tiếp tục đi học."
"Không có gì phải cảm ơn cả. Mục đích của học bổng là giúp đỡ, khuyến khích học sinh học tập. Em nhận nó dựa trên khả năng của chính mình. Ngoài ra, tôi cũng có biết em——"
Anh ấy dừng lại và tiếp: "Vừa đúng lúc tôi tan trường, em có muốn về cùng xe với tôi không?"
Trần Lộ ở bên cạnh há hốc miệng. Lực trên cổ tay tôi đột nhiên tăng lên. Tôi quay đầu lại thì thấy vẻ mỉa mai trong mắt ấy vẫn chưa tiêu tan.
"Đúng , Giang sao lại không biết An An của chúng ta chứ? Dù sao ấy cũng là cũ của Tống Minh, ấy đã theo đuổi Tống Minh lâu như , trong trường mọi người ai cũng đều biết. Chuyện của bọn họ nổi tiếng như , huống chi Giang và Tống Minh hiện tại..."
Trần Lộ còn chưa kịp xong đã bị Giang Tinh Diễm cắt ngang. Ánh mắt ấy lạnh lùng qua, giọng có chút nghiêm nghị: "Cô ồn ào quá."
Chỉ bốn chữ thôi đã khiến mặt Trần Lộ đỏ bừng, ấy lại không thể thốt ra một lời phản bác nào.
“Cảm ơn Giang, em không cần đi nhờ đâu ạ.”
Tôi mạnh mẽ rút tay ra khỏi tay Trần Lộ, nhẹ cúi chào Giang Tinh Diễm rồi quay người rời đi.
Bạn thấy sao?