Tôi đã hẹn với đối tượng qua mạng gặp mặt trong dịp Tết Nguyên Đán.
Bất ngờ gặp trai cũ tại bữa tiệc, ta nắm tay mới, phiền chán kêu tôi rời đi:
"Chúng ta đã chia tay rồi, đừng như chia mà quấn quýt không rời tôi như không?"
Mọi người đều tôi với ánh mắt khinh thường.
Tôi xấu hổ siết chặt điện thoại và gọi cho đối tượng qua mạng của mình:
"Em tới đây rồi, ngồi chỗ nào ?"
Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, trên ghế chủ trì vị thái tử gia tập đoàn mọi người ngưỡng mộ, đã trả lời điện thoại.
Anh đứng dậy tôi: “Lại đây.”
1
Vào cuối học kỳ, trong tiết học cuối cùng của môn học tự chọn, tôi gặp lại Tống Minh trong lớp học. Anh ta lười biếng ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ.
Khi thấy tôi, ta lạnh nhạt khẩy: “Tôi thực sự không thể thoát khỏi , ngay cả trong lớp học cũng không thể có một giây phút yên bình .”
Lập tức, tất cả học sinh trong lớp đều quay sang tôi, xen kẽ với những lời thì thầm bàn tán.
“Đây chính là cũ khó ưa của Tống Minh, Khương Dĩ An.”
“Lúc trước chuyện, trông có vẻ rất ngoan ngoãn, khéo léo, không ngờ lại là kẻ điên như .”
"Cậu có nghe thấy không? Cô ta đã uống thuốc ngủ để níu kéo người cũ. Thật đáng sợ..."
Tôi ôm cặp và đứng đó lúng túng, vô số cảm lẫn lộn hiện lên khiến mắt tôi đột nhiên tối sầm. Dường như tôi đang bị kéo trở lại khoảng thời gian đen tối trước đó, tôi thậm chí còn không có sức lực để tự vệ trước những lời bàn tán khó nghe kia.
"Thôi rồi."
Một giọng quen thuộc đột nhiên vang lên từ bên cạnh. Chẳng phải là thân Trần Lộ của tôi sao?
Cô ấy kéo tôi lại, xung quanh và lên tiếng nhắc nhở: “Cô giáo sắp đến rồi, mọi người đừng chuyện nữa.”
2
Tôi Trần Lộ với vẻ biết ơn và ngồi xuống cạnh ấy.
Trần Lộ và tôi là thân từ thời trung học. Lúc đó tôi bị cả lớp lập, ấy là người duy nhất sẵn lòng chuyện với tôi.
Cô ấy hạ giọng: “Tớ biết cậu muốn quay lại với Tống Minh, cậu đuổi theo ấy đến tận lớp học tự chọn này thì có ích gì? Sợ rằng ấy sẽ chỉ nghĩ là cậu rất phiền phức mà thôi.”
Tôi cắn môi nhỏ giọng : “Tớ thật sự không biết ta cũng chọn môn học này...”
"An An, chúng ta là thân đã lâu, cậu còn lừa tớ à?" Vẻ mặt Trần Lộ đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Khi cậu điền vào đơn đăng ký môn học đầu học kỳ, rõ ràng cậu đã rằng cậu muốn học một khóa học khác mà."
"Tớ.....”
Tôi đã định với aya rằng lớp học mà tôi đăng ký đó đã bị hủy vì nó quá ít người lựa chọn nên không đủ sĩ số tối thiểu để mở lớp.
Thầy giáo trên bục giảng đột nhiên gõ mạnh vào bàn, nghiêm túc nhắc nhở: “Các nữ, đã đến giờ học rồi, đề nghị giữ trật tự.”
Tôi không biết ai đó đã hét lên: "Thầy ơi, em đến đây không phải để nghe giảng, em đến để theo đuổi trai."
Cả lớp lên .
Trước ánh mắt trách cứ của thầy giáo và cái khinh thường của Tống Minh, tôi có cảm giác như mình đang ngồi trên bàn chông, toàn thân như vừa rơi xuống biển sâu vô tận. Ngay cả suy nghĩ của tôi cũng rơi vào hốt hoảng, luống cuống.
Cũng không biết đã mất bao lâu. Khi chuông reo báo kết thúc giờ học, Trần Lộ chọc vào cánh tay tôi nhắc nhở: “Tống Minh thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, có thể ấy sẽ đến cantin ăn tối, cậu có muốn đi theo ấy không?”
Tôi im lặng một lúc rồi nhẹ giọng : “Tớ không có ý định theo đuôi ta, hôm nay tớ đến lớp ấy học chỉ là trùng hợp mà thôi.”
“An An, cậu không cần phải căng thẳng như , tớ hiểu cậu mà-"
Tôi nghiêm túc ngắt lời Trần Lộ: “Tớ đã có trai rồi.”
Cô ấy giật mình tôi, rồi mỉm lắc đầu, vẻ mặt đầy bất lực: “An An, cách cố khiến ấy ghen tuông của cậu khá là trẻ con. Cậu thì quen biết mấy chàng trai? Ai sẽ cậu chứ?"
3
Thực ra tôi không hề lừa Trần Lộ. Tôi thực sự đã một người trên mạng, tôi gặp khi đang chơi game.
Kỳ nghỉ Tết Nguyên đán đã kết thúc và tôi quay trở lại trường học trước một ngày.
Đêm đó, tôi bị mất ngủ. Vì nằm mãi không thể ngủ , tôi đứng dậy khỏi giường và bật máy tính. Trong game, người qua mạng của tôi, Giang Sơn Hải, vẫn đứng nguyên bất tại chỗ từ thời điểm tôi offline. Anh vẫn còn chưa ngủ.
Vừa nghĩ tới thì trong cửa sổ chat riêng tư hiện lên một tin nhắn: [Em không ngủ sao?]
[......Vâng.]
Anh ấy gửi lời mời tôi lập nhóm.
Sau đó ấy : [Hãy đeo tai nghe vào và sẽ hát cho em nghe.]
Chúng tôi đứng cạnh nhau trên cây cầu ở chủ thành Dương Châu. Anh gửi cho tôi rất nhiều pháo hoa cho tôi và hát một bài hát tên là "Hai chúng ta" của Quách Đỉnh.
Giọng hát nhẹ nhàng, ngọt ngào và sâu lắng lọt vào tai tôi. Trong màn đêm yên tĩnh, nó vang lên như tiếng đàn cello .
Mũi tôi cay cay, nước mắt rơi không kiểm soát .
Anh điều khiển nhân vật trong game, chạm vào đỉnh đầu tôi rồi hỏi: “Gấu con, kỳ nghỉ đông sắp bắt đầu rồi, em thật sự không muốn gặp à?”
“Gấu con” là tên nhân vật trong game của tôi.
Tôi hốt hoảng lau nước mắt, trấn tĩnh lại rồi giả vờ nhanh nhẹn : "Em thấy như quá vội vàng. Em nghĩ khi đương qua mạng thì tốt hơn hết là nên thận trọng - không lo lắng rằng em chỉ đang lừa dối sao?"
Anh nhẹ và : "Không."
"Em không muốn gặp sớm cũng không sao, có thể đợi đến ngày em đổi ý."
Bạn thấy sao?