"Phu nhân, nàng là có ý gì? Thiếp này là nàng nạp cho chính mình sao?"
Ta vuốt ve đầu Đào di nương, như đang vuốt một chó ngoan ngoãn to lớn, rồi Phó Hoàn đầy ý trêu tức.
"Vậy, nạp cho chàng, đưa lên giường chàng?"
Phó Hoàn rùng mình, Đào di nương với ánh mắt đầy ghê tởm, còn có một chút khó chịu khó nhận ra.
"Truyền lệnh của ta, khi ta không ở trong phòng phu nhân, Đào di nương không bước ra khỏi viện của mình một bước!"
Phó Hoàn trợn mắt Đào di nương, nghiến răng ra lệnh, sau đó túm cổ áo hắn ta lôi ra ngoài.
Nhìn kỹ, ngón tay túm cổ áo còn điệu đà cong lên như cánh hoa lan.
Từ bên ngoài vọng vào giọng quyết không bỏ cuộc của Đào di nương:
"Đã là thiếp của Tướng quân, Tướng quân ở đâu ta ở đó! Ngươi đừng hòng bỏ rơi ta để một mình tìm đến phu nhân!"
12
Sau đó, chuyện trong hậu viện Tướng quân phủ của chúng ta trở thành một câu chuyện kỳ lạ trong kinh thành.
Người ta đồn phu nhân vì Tướng quân sủng thiếp diệt thê mà tức giận đòi hòa ly.
Ngày hôm sau, di nương lạnh nhạt với Tướng quân, suốt ngày bám riết lấy phu nhân.
Còn Tướng quân, nghe mỗi tối đều phải đi sớm đến chờ ngoài phòng phu nhân, để tránh bị di nương chiếm mất cơ hội.
Lại có người Tướng quân phủ đặt một chiếc giường rất lớn, phải lớn hơn bình thường, đủ cho ba người nằm.
Tướng quân phủ quả thực đã đặt một chiếc giường như , đưa vào phòng ta.
Không có lý do gì khác, chỉ là mỗi tối khi Phó Hoàn đến canh gác ngoài cửa phòng ta, Đào di nương cũng cam chịu đầy uất ức ngồi đợi bên cạnh.
Khi Phó Hoàn buông màn xuống, vẻ ấm ức là nhẫn nhục trên mặt Đào di nương lại càng đậm nét hơn, quỳ bên giường suốt đêm.
Hễ Phó Hoàn định gì với ta, Đào di nương lại bắt đầu màn kịch châm lửa rồi dội nước của hắn ta.
Chỉ là bây giờ mỗi khi họa xong, hắn ta đều như một chó ngoan ngoãn dễ thương, trốn sau lưng ta.
Đối mặt với ánh mắt muốn người của Phó Hoàn, ta dùng lời để chặn họng:
"Thiếp này do chính chàng nạp vào, chàng không thể khó dễ hắn ta chứ?"
Ba tháng nữa trôi qua, tính từ khi Đào di nương vào cửa đã đúng nửa năm, ta và Phó Hoàn tuy cùng giường vẫn tuân thủ lễ pháp, ngay cả tay cũng chưa nắm .
Lúc trước ta gấp, giờ đến Phó Hoàn gấp.
"Ta sai rồi, lúc trước khi nàng muốn nạp thiếp, ta không nên đồng ý!"
Dưới giường vọng lên một tiếng thở dài đầy oán trách.
"Bây giờ mới hối hận? Muộn rồi!"
13
Những ngày như thế, Phó Hoàn bực bội, Đào di nương chịu tội, ta cũng đau khổ không kém.
Vì ta quyết định đặt một chiếc giường đủ rộng cho ba người ngủ, ít ra cũng để Đào di nương khỏi phải quỳ suốt đêm nữa.
Từ khi biết mỹ nhân này gả vào phủ tướng quân là vì ta, những thủ đoạn nhỏ nhặt, tâm tư nhỏ nhen của hắn ta trong mắt ta bỗng trở nên đáng lạ thường.
Phó Hoàn gắp thức ăn cho ta, Đào di nương bưng bát hơi bĩu môi, ta lập tức gắp tất cả cho hắn ta.
Phó Hoàn múc canh cho ta, Đào di nương liếm môi ngó nghiêng, ta cũng để hắn ta uống hết.
Cuối cùng ta đã hiểu vì sao Phó Hoàn lại nuông chiều hắn ta như , theo cách thịnh hành ở kinh thành, Đào di nương chính là một "trà xanh" chuẩn mực.
Con người ta, có ai thực sự ghét "trà xanh" đâu, điều ngươi ghét chẳng qua là họ không "trà xanh" với ngươi mà thôi.
Ngươi xem, Đào di nương bây giờ, khi trò "trà xanh" lại đáng biết bao.
Nhất là mỗi đêm khi tranh giành vị trí ngủ với Phó Hoàn, dáng vẻ nhỏ nhắn ấy, trông như một chó con đang múa vuốt vươn nanh, lại như một con mèo con đang xù lông.
Hiện giờ điều ta thích xem nhất chính là tiết mục hai người bọn họ đấu võ mồm tranh giành vị trí ngủ bên cạnh ta.
Tuy vẫn chưa nếm mùi nam sắc nửa phần, cảnh tượng trước khi ngủ này thực sự khiến ta vui vẻ không ít.
14
Càng ngày ta càng thích sự hoạt bát và láu lỉnh của Đào di nương, mỗi đêm trong trò chơi tranh giành vị trí ngủ, ta cũng ngấm ngầm thiên vị, để hắn ta đắc thắng.
Bạn thấy sao?