Đôi Ba Chuyện Hài [...] – Chương 1

1

Khi tin Phó Hoàn khải hoàn truyền về kinh thành, ta đang chống nạnh trừng trị tên ác nô trộm cắp trong nhà.

Nghe hôm nay hắn sẽ về đến kinh thành, ta cũng chẳng còn tâm trí đâu quan tâm đến mấy món trang sức bị trộm nữa, dặn dò quản gia nhớ xử lý, sau đó hớn hở chạy vào khuê phòng, trang điểm thật kỹ lưỡng.

Phó Hoàn đã trở về, hắn gầy đi đôi chút, cũng đen đi đôi phần, khiến gương mặt tuấn tú mà ta thích nhất càng thêm vài phần cương nghị.

Tên nam nhân này, chết tiệt, quyến rũ hơn rồi.

Hắn từng bước đi về phía ta, mỗi bước chân đều dẫm lên trái tim ta.

Ngay khi ta sắp không kìm mà nhào vào lòng hắn, hắn dừng lại, vẫy tay, từ phía sau hắn có một mỹ kiều nương kiều diễm lệ bước ra.

Mỹ kiều nương đó đang định quỳ xuống hành lễ với ta, lại bị Phó Hoàn ôm lấy eo, kéo vào lòng.

"Đào Đào ngươi thân thể yếu, về sau miễn hành lễ đi."

Phó Hoàn ôm mỹ nhân trong lòng, dường như mới thấy ta đã đợi nửa ngày, trên mặt thoáng hiện lên ngượng ngùng, ho khan một tiếng.

"A Căn, Đào Đào là nhi ta cứu trên chiến trường, không biết chuyện, thật đáng thương, vì ta đưa nàng ấy về, cho nàng ấy một chỗ nương tựa. Nàng, không có ý kiến chứ?"

Ta cái cổ họng cứ nuốt ực ực của Phó Hoàn, tức đến không đâu để trút, vừa nhấc chân định về viện đã bị Tửu Nhi - nha hoàn hồi môn mà mẫu thân đưa cho ta chặn lại, nàng ấy ghé tai nhắc nhở:

"Đại tiểu thư, độ lượng! Độ lượng của Long phủ chúng ta!”

2

Trước khi ta gả cho Phó Hoàn, mẫu thân đã đoán trước, tuấn tiêu sái như Phó Hoàn, nhất định là cái số trêu hoa ghẹo nguyệt.

Trước khi xuất giá, đặc biệt đưa Tửu Nhi cho ta, còn nhắc đi nhắc lại:

"Căn Nhi, con là độc đinh của Long phủ chúng ta, sau này dù gả vợ người, cũng không thể đánh mất khí phách của Long phủ chúng ta! Sau này nếu Phó Hoàn kia trêu hoa ghẹo nguyệt, con cứ lấy độ lượng của Long phủ chúng ta, chủ nạp thiếp! Ngàn vạn lần đừng để hắn nuôi ngoại thất! Nạp vào rồi, con là chủ tử, nuôi bên ngoài, con muốn quản cũng không quản ."

Lời nhắc nhở của Tửu Nhi khiến ta nhớ đến lời dặn dò của mẫu thân, dù thế nào, mẫu thân cũng sẽ không ta.

Gặp việc khó xử, nghe lời mẫu thân!

Ta đặt chân đã nhấc lên xuống, đánh giá mỹ kiều nương một chút.

“Nếu đã muốn ở lại, cũng không thể không danh không phận . Thân là đương gia chủ mẫu, ta chủ, nạp vị nương này cho Tướng quân thiếp, cũng không tính là ấm ức nàng ta."

Lời vừa ra, trừ ta ra, trên mặt mọi người đều viết đầy kinh ngạc. Sắc mặt Phó Hoàn càng giống như lắp màn hình LED , lúc đỏ lúc trắng.

Hồi lâu, hắn mới ôm chặt Đào Đào, hung dữ với ta:

"Tốt! Tốt lắm! Long Đại Căn, nàng đừng có hối hận!"

3

Lễ nạp thiếp rất nhanh đã tùy tiện chọn ngày luôn.

Khi Đào Đào dâng trà cho ta, vẻ mặt nháy mắt nhướng mày của nàng ta khiến chuông cảnh báo trong lòng ta reo vang.

Tiểu đề tử này, e là đến để chuyện.

Sự thật chứng minh, ánh mắt người của ta sắc bén không kém gì mẫu thân.

Tiểu thiếp mới đến này tuy không biết chuyện, bản lĩnh chuyện không hề thua kém những kẻ hay bép xép kia.

Ta cùng Phó Hoàn qua đêm, Đào Đào phụ trách hầu hạ, hôm nay vô ý đốt cháy màn trướng, ngày mai vô ý tạt nước lên giường, mười lần chăn gối, mười lần không thành.

Ta gắp đồ ăn cho Phó Hoàn, món nào cũng là món là nàng ta thích ăn, nũng nịu xin Phó Hoàn cho nàng ta, kể cả miếng gừng già ta cố ý gắp.

Ta nấu canh cho Phó Hoàn, lần nào cũng bị nàng ta xin đi, thậm chí cả bát canh bổ hải cẩu lộc tiên kia.

Nhưng Phó Hoàn lại cưng chiều nàng ta, mỗi lần ta định nổi giận, Phó Hoàn lập tức ôm nàng ta vào lòng, ấn đầu nàng ta vào ngực mình, ngoài mà trong không mở miệng:

“Đại Căn, thiếp do chính nàng nạp vào, chắc nàng sẽ không vì chút chuyện nhỏ mà khó nàng ấy đấy chứ?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...