CHƯƠNG 4: TRÔNG CHỪNG CÔ TA
Quả nhiên, người đàn ông đó không sai, trong nhà đã bị tòa án niêm phong rồi!
Nói như thế, bố thật sự chết rồi.
Còn người phụ nữ Triệu mẫn đó dẫn Hàn Phi Phi vì kiếm 1000 vạn đã bán cho người đàn ông đó!
Nghĩ đến đây tim Hàn Gia Lệ dường như bị rút rỗng, hết sức buồn tủi.
Cô luôn nghĩ rằng mẹ kế là thật lòng tốt với .
Triệu Mẫn! Bà tàn nhẫn quá, dù sao bà cũng là người chứng kiến tôi lớn lên!
Hàn Gia Lệ phẫn uất cắn môi, hai tay thu nắm lại, ngón tay nắm chặt cắm sâu vào trong da thịt.
Cô thề, hôm nay hãm , phải đòi lại 10 lần trăm lần!!!
Hàn Gia Lệ quay người đờ đẫn rời khỏi biệt thự nhà họ Hàn, người như cái xác không hồn đi không có mục đích trên đường.
Qua một đêm, chẳng còn cái gì cả.
Bố không còn, công ty không còn, nhà không còn, đến cơ thể cũng không còn, đang từ thiên kim tiểu thư mà vạn người vào trở thành một kẻ một xu dính túi cũng không có, trở thành tên ăn mày đầu đường xó chợ.
Bây giờ, biết đi đâu đây?
Nghĩ lại cảnh sáng nay ở sân bay, sự phản ứng của đám , cuối cùng cũng hiểu ra, bây giờ đã không còn là đại tiểu thư tiền tiêu như nước, còn có ai dám vây vào xung quanh chứ.
Ha ha.
Cô khẩy chua xót, ngẩng đầu màn hình to trước mặt trên quảng trường.
Toàn thân run rẩy, tim co thắt lại.
Người đàn ông đó… ……..
“ Tổng tài An, xin ngài phát biểu một chút, tại sao ngài lại tiếp nhận điện tử Hàn Thị?”
“ Hàn Chí Vĩ mới đáng chết, nghe Tổng tài An ngài mua lại tất cả cổ phần của điện tử Hàn Thị, điều này là thật sao?”
Là người đàn ông đó, người đàn ông trên màn hình phản quang đó, người đàn ông trong khách sạn đó, vừa nãy còn trò bỉ ổi trên người .
Hắn mua lại toàn bộ cổ phần của Hàn Thị sao? Khiến Hàn Thị sản chính là hắn, như thế, việc bố chết và hắn ta cũng có liên quan đến nhau!
Thế giới của Hàn Gia Lệ lập tức đảo lộn, đau khổ chằm chằm người đàn ông trong màn hình phản quang đó, trong lòng thầm thề, sẽ có một ngày nhất định sẽ hắn ta!
Khách sạn hoàng gia.
Màn đêm buông xuống, An Tử Thành lạnh lùng đứng trước cửa sổ, ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ, điềm tĩnh nhả ra một hơi khói thuốc.
Khuôn mặt hoàn hảo như tạc tượng trong khói thuốc mông lung càng hiện lên vẻ cuốn hút mờ ảo.
“ Thành Gia, ta đi rồi.” Mã Phi không biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng ta.
“ Trước khi còn chưa bị tôi chơi đến chết, thay tôi trông chừng ta.”
An Tử Thành không quay đầu mà bình thản dặn dò một câu.
“ Tôi biết rồi, Thành Gia!”
Mã Phi liếc mắt bóng An Tử Thành, đang định rời đi…….
“ Mã Phi, U Linh chưa có tin tức gì sao?”
Mã Phi quay người lại chăm An Tử Thành.
“ Hành tích của U Linh rất kỳ lạ, tôi chỉ tra ra mấy ngày trước hắn ta xuất hiện ở thành phố A, còn những cái khác, đều che giấu cẩn mật.”
An Tử Thành lại thở ra một luồng khói thuốc, đôi mắt như đang suy tư nhíu chặt về xa xăm.
“ Đêm nay, hắn sẽ còn xuất hiện.”
……………
Hàn Gia Lệ thất thểu bước ra từ một khách sạn, vốn dĩ muốn một căn phòng ngủ một giấc, khi quẹt thẻ mới biết ngân hàng đã khóa toàn bộ thẻ tín dụng của và toàn bộ thẻ ngân hàng đã bị dừng hoạt .
Nhìn số tiền mặt còn lại trong ví tiền không nhiều, hơi cau mày lại, sau này phải thế nào đây, không thể lúc nào cũng ngủ ngoài đường.
Hít một hơi thật sâu tiếp tục loạng choạng bước đi trên đường, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải chịu khổ một giờ nào, trong khoảnh khắc cảm thấy tuyệt vọng với cuộc đời mình.
Không , không thể tiếp tục thế này, nhất định phải tìm công việc.
Nghĩ như thế, Hàn Gia Lệ ngẩng đầu một quán Bar bên đường.
Bạn thấy sao?