CHƯƠNG 3: CẨN THẬN NỘI THƯƠNG ĐẤY
Người con không ngừng vùng vẫy ở thân dưới khiến ** của ta càng cứng hơn, ta đưa một tay ra đè chặt lấy tay của Hàn Gia Lệ lên giường, một tay kia lần mò vào quần áo trên người xé rách sạch sẽ.
Hàn Gia Lệ không mảnh vải che thân bị ta đè dưới người, cánh tay rắn chắc của ta khiến không tài nào nhúc nhích .
Máu đã dồn cứng chỗ đó của An Tử Thành.
“ Anh dám vào tôi, tôi sẽ chết !!” Hàn Gia Lệ cắn chặt môi, mắt chằm chằm bàn tay phải của ta đang lần đến vùng kín bí mật của mình, mặt đỏ lên vì tức.
“ Thế thì đi, tôi sẽ đợi tôi.” Trên mặt An Tử Thành lộ ra nụ đắc ý, ngón tay nghịch khu vực nhạy cảm nhất trên người .
“ Uhm……” Hàn Gia Lệ không chịu nổi sự nghịch đó của ta, cơ thể phía dưới quằn quại dưới con mắt dâm đãng của ta.
Cô ghét mình thế này, đau đớn nhắm mắt lại, nỗ lực không để nước mắt trào ra.
Chảy nước mắt trước loại người này, không đáng!
“ Chặt như thế, vẫn còn trinh tiết đấy chứ?” Hắn hưởng thụ cơ thể của , tay phải lại luồn từ phía dưới của lên trước ngực , vuốt ve vòng tròn quanh chỗ nhạy cảm đó.
“ Muốn thì nhanh lên.” Hàn Gia Lệ đau khổ nghiến chặt răng, nghiêng đầu không hắn ta, hai nắm bóp chặt đầy tức giận.
“ Cô chắc chắn? Tôi một lần ít nhất cũng phải một tiếng.”
An Tử Thành khuôn mặt đỏ lên vì tức giận của Hàn Gia Lệ, trong lòng lại trào dâng cảm giác hài lòng, khiến hắn ta nhất thời quên đi người con nằm phía dưới mình là con của kẻ thù của mình.
“ Đồ biến thái!” Hàn Gia Lệ từng lời từng chữ thốt ra, mắt trợn trừng hắn ta, sau đó lại nghiêng đầu với vẻ kinh tởm.
“ A, không tin à? Rất nhanh sẽ tin thôi.” An Tử Thành thẳng người lên, tách hai chân của Hàn Gia Lệ ra, còn chưa đợi kịp phản ứng, cái đó ở phía hạ bộ của hắn đã vào hẳn trong người của Hàn Gia Lệ.
“ Uh………..” Hàn Gia Lệ đau đớn chảy nước mắt, vẫn nhẫn nhịn không để mình gào lên.
Thật sự rất mất mặt.
Hắn ta nhanh chóng thúc lên thúc xuống trên người , người con bên dưới mình đang với bộ dạng đau khổ dị thường, hắn nở nụ của kẻ thắng lợi biến thái .
“ Muốn kêu thì kêu đi, cứng đầu nhịn, sẽ nhịn thành nội thương đấy……” An Tử Thành như đúng rồi, vẫn không ngừng tác phía dưới của mình.
Hàn Gia Lệ giống như bị chó cắn, chết cũng không để mình kêu lên, cuối cùng nhịn không nổi, ngẩng đầu cắn mạnh vào bả vai của An Tử Thành.
“ A…..” An Tử Thành hét lên một tiếng khó chịu, người phụ nữ bên dưới mình, càng tăng tốc hơn.
Hàn Gia Lệ mồm đầy máu, cắn và thịt trên vai của hắn, nghiến rất lâu, cuối cùng An Tử Thành cũng buôn ra, liếc vết thương trên bả vai mình, quay người đi vào phòng tắm.
Hàn Gia Lệ vừa hắn đóng cửa phòng tắm, không để ý toàn thân mình đau đớn, cuống cuồng mặc quần áo vào, chạy thục mạng ra khỏi khách sạn.
….. ……
Cô chạy rất lâu rất lâu, trên đường xe cộ vẫn qua lại tấp nập, cuối cùng dừng lại trong một con hẻm, dựa lưng vào tường tuyệt vọng ngồi trên đất, hai tay run rẩy ôm chặt lấy mình.
Tâm trạng lúc này ấm ức mệt mỏi, ngồi trong con hẻm không một bóng người mà khóc không thành tiếng.
Khóc cho đến khi nấc lên, thở hổn hển, đột nhiên nhớ đến ra cái gì đó, tiếng khóc im bặt, bình tĩnh ngẩng đầu lên, đứng dậy đi thẳng về phía biệt thự nhà họ Hàn.
Bạn thấy sao?