Tô Chiêu cầm chiếc khăn che mặt bị gió thổi đi, hỏi: "Đây có phải của không?"
Ta gật đầu.
Hắn cúi xuống, thả bé trong tay xuống đất, rồi đưa chiếc khăn cho nàng: "Phúc nhi, đem trả lại cho tỷ tỷ."
Cô bé chạy lại, hai tay dâng khăn cho ta.
Đôi mắt tròn xoe của nàng chăm ta, bất chợt thốt lên: "Phụ thân, tỷ tỷ trông giống hệt mẫu thân trong bức họa."
"Phúc nhi, không vô lễ."
Hắn trách nhẹ, rồi bước tới nắm lấy tay bé, quay đầu lại, rất khách khí xa cách với ta:
"Thứ lỗi, trẻ con không hiểu chuyện, mong nương đừng trách."
"Không sao, bé rất đáng ." Ta đáp.
Chúng ta cúi chào nhau, mỗi người một hướng mà đi.
Bước vài bước, ta không nhịn ngoảnh lại, lại thấy hắn cũng quay đầu ta.
"Cô nương, xin hỏi… chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa?"
27
Thấy ta trầm mặc không , hắn khẽ cúi đầu:
"Thứ lỗi, là ta đường đột."
Hắn lặng lẽ quay lưng rời đi.
Ta bóng lưng hắn cùng hai đứa trẻ, ngẩn ngơ.
"Tiểu Cẩm." Một tiếng gọi khẽ.
"Thật là ngươi!" Tống Tử Uyên cùng Tô Cẩn Niên vội vã đi tới.
"Ta còn tưởng rằng ngươi…" Nàng ôm lấy ta, bật khóc nức nở.
Tô Cẩn Niên chắc hẳn đã kể cho nàng biết trạng của ta. Ta rời đi lâu như , nàng đã nghĩ rằng ta đã chết rồi.
Nàng hỏi: "Ngươi không nhận chúng ta, có phải vẫn còn khúc mắc chuyện năm xưa?"
Ta không đáp.
Ta từng nghĩ, ta đã đồ sát cả nhà họ Tống, đối với Tống Tử Uyên, ta liệu có khác gì Tống Minh năm đó.
Nhưng nàng :
"Tiểu Cẩm, phụ thân ta, cả Tống gia bị kết tội, tất cả đều là vì những việc họ từng . Từng tội trạng đều là những tội không thể dung tha, chẳng liên quan gì đến ngươi. Ngươi là người bị , là nhà họ Tống đã nợ ngươi. Ở một góc độ nào đó, ta cũng đã hưởng lợi từ những thứ họ cướp đoạt , ta lẽ ra phải cùng họ nhận sự trừng . Chính ngươi đã cầu xin cho ta có một cuộc đời mới. Hiện nay, ta chỉ là dâu trưởng nhà họ Tô, chỉ là tỷ tỷ của ngươi, ngươi đừng giữ khúc mắc trong lòng nữa."
Ta đỏ hoe mắt, ôm lấy nàng: "Tống tỷ tỷ."
Tô Cẩn Niên : "Còn cả Tô Chiêu và bọn trẻ, ngươi thực sự buông bỏ sao?"
Chúng ta cùng trở về Vân Cẩm Thư Viện.
Đối diện với gương mặt đầy nghi hoặc của Tô Chiêu, Tô Cẩn Niên giải thích:
"Nhị đệ, nàng đích thực là thê tử của đệ, những chuyện bên trong, hãy để nàng tự mình với đệ."
Tống Tử Uyên và Tô Cẩn Niên kéo ta sang một bên, nhắc lại những lời của đại nương khi trước.
Họ bảo rằng Tô Chiêu giờ rất săn đón, là thanh niên tài hoa, lại tuấn tú, khiến các bà mai đến nát cả ngưỡng cửa, hắn chẳng để mắt đến ai.
Họ khuyên ta hãy kiên nhẫn hơn, cố gắng dỗ dành. Nếu không dỗ , cũng đừng nản chí, bởi thời gian vẫn còn dài.
Ta và Tô Chiêu sóng bước trên con đường đầy hoa và tiếng chim hót.
Ta với hắn:
"Nếu ta rằng, năm đó ta bệnh nguy kịch, đã chuẩn bị cho huống xấu nhất nên mới để lại lá thư như . Ba năm qua, ta thực ra đi chữa bệnh, và vừa rồi không dám nhận là vì gần nhà mà lòng lại e dè, huynh có tin không?"
"Ừm." Hắn gật đầu, rồi hỏi lại:
"Đã chữa khỏi chưa?"
"Khỏi rồi." Ta đáp.
"Vậy thì tốt." Hắn .
Có vẻ như cũng không khó dỗ lắm?
Ta chậm rãi đưa tay ra, khẽ móc vào ngón tay hắn.
Hắn hơi sững lại, không rút tay ra.
Ta lấy thêm dũng khí, liền nắm lấy tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay áp sát… tim ta bỗng đập nhanh hơn, bầu không khí trở nên vi diệu.
"Ngày trước… chúng ta cũng từng nắm tay đi như ." Ta .
Hắn khẽ "Ừm" một tiếng, sắc mặt đỏ lên, giống hệt như ta.
Ta hỏi:
"Ngày trước, huynh có từng tưởng tượng ta trông thế nào chưa?"
"Từng." Hắn đáp.
"Ta thường nghĩ, rốt cuộc là nữ tử thế nào mà khiến đại ca, đại tẩu mỗi khi nhắc tới đều rơi nước mắt, là nữ tử thế nào mới có thể sinh ra hai đứa trẻ đáng như cho ta? Nhưng ta không tài nào hình dung , bởi ta biết nàng không giống bất kỳ nữ tử nào ta từng gặp. Cho đến hôm nay, khi nàng xuất hiện, ta liền nghĩ, thê tử của ta hẳn chính là nàng."
Nghe đến đây, ta không kìm mà nở nụ .
Khóe môi huynh ấy cũng hơi cong lên.
Ký ức có thể phai nhòa, cảm giác thương lại khắc sâu trong tận xương tủy. Chỉ cần nàng xuất hiện, liền dễ dàng đánh thức tất cả.
Bạn thấy sao?