21
Phủ Tứ Hoàng tử chọn một ngày lành, đích thân nâng ta lên trắc phi.
Tối hôm đó, Tô Cẩm Niên tìm ta, có người muốn gặp.
Hắn còn , nếu ta không đi, người ấy sẽ tự đến tận phủ tìm ta.
Ta đành một chuyến đến tạp viện.
Ngày ấy, trời mưa lớn, thiếu niên đứng giữa màn mưa, thân ảnh tựa hồ vụn vỡ.
Ta cầm ô, vừa bước xuống xe ngựa, còn chưa đứng vững, Thái tử đã bước nhanh đến, không không rằng mà ôm chặt lấy ta.
“Vân nhi, đừng tiếp tục nữa. Ta sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa.”
“Ta đã mang thai, là con của hắn.” Giọng của ta rất bình tĩnh, không mang chút cảm nào.
Thái tử lặng người tại chỗ.
“Ngài có thể tung tin, rằng Phí Chiêu sủng thiếp diệt thê, lại để thiếp thất trước tiên sinh trưởng tử. Tất nhiên Tống Minh sẽ không thể ngồi yên. Hắn nhất định sẽ ra tay với đứa bé trong bụng ta.”
“Đến lúc đó, giữa phủ Tể tướng và Tứ Hoàng tử tất sẽ nảy sinh rạn nứt. Trong quá trình này, lòng dạ của các thế gia khác ắt hẳn cũng sẽ dao . Ngài có thể nhân cơ hội này thu phục lòng người, chờ đợi thời cơ thích hợp.”
Huynh ấy buông ta ra, ánh mắt ta thâm lẫn đau xót:
“Vân nhi, ta không cần nàng phải như . Nếu ngai vị này cần lấy một nữ nhân vật hi sinh để đổi lấy, ta thà rằng không cần!”
“Thái tử, ngài đã từng tận mắt chứng kiến phụ mẫu và cả tộc bị trước mặt mình chưa? Ngài từng trải qua cảnh bị người ta bán đi hết lần này đến lần khác và bị hành hạ chưa? Ngài đã từng bị ép luyện độc, sống không bằng chết chưa? Ngài có biết cái đói rét, cái khốn cùng là như thế nào không? Ngài có biết, bao năm qua, ta đã dựa vào cái gì để sống sót không?”
“Thế gia một ngày chưa bị diệt trừ, thiên hạ này sẽ còn xuất hiện thêm nhiều người như ta, chịu đựng những kiếp sống khổ cực. Ngài là Thái tử, là niềm hi vọng của hàn môn, là cơ hội để rửa oan cho gia tộc của ta và bao hàn môn bị hàm oan khác. Bây giờ, ngài lại không cần ngai vị này, những người đã hi sinh thì sao? Những người đã đem cả gia sản, tính mạng phó thác cho ngài thì sao? Ta thì sao?
“Ngài là Thái tử, định sẵn không thể chìm đắm trong chuyện nhi nữ trường. Bằng không, tất cả những gì chúng ta đã sẽ hóa thành tro bụi. Đến lúc đó, những hàn môn đi theo ngài, kể cả ta, đều sẽ chết. Dân chúng thiên hạ cũng sẽ tiếp tục sống dưới ách áp bức của thế gia. Ngài là niềm hi vọng của chúng ta, thì phải tận dụng ván cờ này, để nó phát huy tác dụng đến cực hạn. Ngày thế gia lụi tàn, mới là ngày ta giải thoát, cũng là ngày hàn môn ngẩng cao đầu. Còn về Tấn Vân, cứ coi như nàng đã chết trong cuộc thảm sát năm ấy đi.”
Thật lạ thay, chiếc vòng tay từng không sao tháo , hôm nay lại nhẹ nhàng gỡ xuống.
Ta đặt chiếc vòng trở lại tay huynh ấy.
Người không phải cỏ cây, ai mà không có cảm? Nhưng huynh ấy là Thái tử, là người mang trên vai nguyện vọng của hàng ngàn vạn người. Định sẵn không phép để lòng riêng che mờ lý trí vào thời khắc quan trọng này.
Cơn mưa lớn hôm nay, nên để nó gột rửa sự mê muội trong lòng huynh ấy.
Ta quay người, trở lại xe ngựa. Đang chuẩn bị rời đi, huynh ấy bỗng chui vào, nắm lấy tay ta, cẩn thận đeo lại chiếc vòng lên cổ tay ta.
“Đợi ta.” Huynh ấy xong liền xoay người rời đi.
Bạn thấy sao?