“Linh à, cậu ở mãi trong phòng không thấy chán hả?”
Tú Khuê mở toang rèm cửa lên. Ánh sáng ấm áp rọi vào Từ Linh phải híp mắt lại. Mới sáng tinh mơ Tú Khuê đã xuất hiện ở cửa phòng. Từ Linh còn mê ngủ trên giường thì bị đánh thức.
“Mới sáng ra mà cậu đã um xùm lên rồi!”-Từ Linh giận dữ kéo mềm chùm kín đầu lại, định tiếp tục giấc mơ ban nãy. Ai ngờ Tú Khuê lại bung mền của lên, ngồi xuống cạnh .
“Sáng? Cậu biết mấy giờ rồi không hả? Là 1 giờ trưa, 1 giờ trưa rồi đó!!”
Từ Linh uất ức muốn ngủ tiếp cũng chẳng , gương mặt bánh bao ngáy ngủ nhăn nhó biểu lộ vẻ không hài lòng. Dậy cũng đã dậy rồi, mắt Từ Linh âm thầm từ từ híp lại.
Tú Khuê thấy liền lay người Từ Linh, bĩu môi.
“Dậy đi nào, định ngủ tiếp đó hả?”
Mấy hôm nay vết thương trên vai đã khá khẳm hơn hẳn, bản thân Từ Linh vẫn lười nhác vô cùng.
“Ờ…”-Từ Linh gật đầu, tay giơ lên phụ họa.
Tú Khuê không bỏ cuộc, đến gần cửa sổ ra ngoài. Phía đối diện là sân trong, còn thấy các khoa bệnh khác.
“Này, tớ thấy dưới khoa nhi đang có tiệc gì vui lắm kìa, mình xuống đó chơi đi.”
“Tiệc gì chứ, cậu là con nít à?”
Bác sĩ phụ trách khuyên Từ Linh nên vận nhẹ nhàng, sẽ tốt hơn cho việc hồi phục. Lần này Tú Khuê quyết tâm sẽ giúp cho mình.
Bằng một sức mạnh thần kỳ, Tú Khuê cuối cùng cũng kéo Từ Linh ra khỏi giường thành công. Loay hoay một tí cũng đánh răng rửa mặt xong.
Khoa nhi như một thế giới hoàn toàn khác với những phần còn lại của bệnh viện. Trái với vẻ buồn tẻ, xám xịt ở những khu khác, khoa nhi sở hữu những bức tường sặc sỡ sắc màu với những món đồ trang trí ong bướm vô cùng bắt mắt.
Từ Linh hé cửa vào khu sinh hoạt chung bên trong. Một vài ánh mắt nhỏ chợt chỉa về phía mình khiến Từ Linh chần chừ không muốn mở cửa ra.
“Sao thế?”
“Đông con nít quá…”
Tú Khuê thở dài trước câu trả lời của Từ Linh.
“Đây là khoa nhi mà, vào trong thôi!”-Tú Khuê rất thích trẻ con. Thấy có trẻ nhỏ là mắt sáng lên. Nhưng Từ Linh lại khác, không có cảm với đám quỉ nhỏ này cho lắm.
“A mấy chị vào chơi chung với tụi em đi!”
“Haha, !”
Tú Khuê rất nhanh đã hòa vào vui vẻ chơi cùng đám nhí. Nhưng Từ Linh thì tìm một góc để chui vào lánh nạn.
Hôm nay là sinh nhật của một đứa nhóc, cả đám túm tụm lại cùng chơi các trò chơi mà “ hề” dẫn chương trình bày ra.
Từ Linh im lặng ngồi bọn họ chơi , tuy là không thích cũng bị vui lây. Cô lâu lâu lại vỗ tay trước mấy màn ảo thuật của hề kia.
“Và bây giờ tôi xin mời…”
Chú hề vui vẻ dẫn dắt chương trình. Nhưng vừa hay có người chạy nhanh vào thông báo gì đó với ta. Xong cả hai đành tạm dừng chương trình, chui vào góc bàn bạc. Mà Tú Khuê bên cạnh nghe bọn họ chuyện.
“Người múa kiếm gặp trục trặc, hôm nay không đến .”
“Sao chứ?”
“Chúng ta đành bỏ qua .”
“Khách hàng cầu phải có tiết mục này, con của họ rất thích xem múa kiếm!”
“Liên lạc tìm người thay ngay cho tôi!”
“Giờ này sao tìm ngay chứ!?”
Tú Khuê từ đằng sau chen vào giữa hai người họ, vui vẻ chào hỏi.
“Các , tôi biết người có thể múa kiếm đấy!”
Từ Linh ngồi trong góc cảm thấy rợn người, vừa quay qua lại thấy ba người họ đang vui vẻ , có cả Tú Khuê trong đó.
…
Cô trẻ người vẫn mặc đồ bệnh nhân, đứng ở giữa phòng, mắt hờ nhắm lại. Cô buộc chiếc chăn mỏng lên cổ áo choàng, dùng hai cây thước đoản kiếm. Tư thế oai phong ngút trời.
Đám trẻ ngồi thành vòng tròn quanh , chúng nín thở, im thin thít dõi theo Từ Linh với ánh mắt đầy hồi hộp.
“Ngầu quá…”- một đứa xù xì bên dưới.
Nhạc đệm vang lên càng toát thêm vẻ huyền bí.
Tay khẽ nâng lên, chân bước thành thế. Dáng người mảnh mai khung người rất chắn chắn. Ánh sáng bên ngoài chiếu vào cây thước trong tay sáng lóa lên.
Từ Linh bất ngờ mở mắt ra, ánh mắt trong veo sáng bừng, sống như biết .
Đường thước đầu tiên đánh ra, vẽ nên một đường cong hoàn hảo trong không gian. Rồi những đường thi triển kỹ thuật họa ra liên tục.
Từ Linh uyển chuyển xoay người, cây thước nhựa trong tay mềm mại như một dải lụa, mượt mà biến hóa. Dáng người nhỏ nhắn thoăn thoắt trông như một vũ công thuần thục với điệu nhảy của mình. Từng đường “kiếm” thanh tao thay đổi khôn lường trong không trung khiến đám trẻ bên dưới không khỏi há hốc mồm ngưỡng mộ.
Hôm nay Từ Linh thật sự khá cao hứng. Tay múa kiếm môi không giấu niềm vui. Lâu rồi không tập lại các tác này, thân ảnh tuy không còn mượt mà như trước căn bản vẫn nhớ rõ từng bước thi thân. Nhắm mắt cũng có thể múa kiếm.
Cô định nâng tay phải lên chuẩn bị kết thúc buổi trình diễn. Nhưng tay chưa đưa quá đỉnh đầu đã thấy vai nhói lên. Bàn tay giữ thước không chặt lập tức đánh rơi nó. Nhưng Từ Linh rất nhanh nghiêng người bắt lấy cây thước đó bằng tay trái, lập tức đổi dáng kết bài.
Bên dưới tiếng vỗ tay không ngớt. May quá, vẫn cứu vãn thành công.
Từ Linh cúi người chào các khán giả nhỏ bên dưới. Môi vẫn tươi tắn nở nụ sắc mặt đã có chút nhợt nhạt đi.
Từ Linh thấy hơi chột dạ, bèn nháy mắt với Tú Khuê, liền nhanh chóng đến. Từ Linh bám vào ấy mới dám đi tiếp. Lúc này người run run, vai phải có cảm giác nóng bừng, đau rát.
Cả hai tạm biệt mọi người, xin phép đi về phòng trước.
Tú Khuê vẫn chưa biết chuyện gì, vui vẻ tán dương màn trình diễn của mình không ngớt. Vừa đi vừa luyên thuyên khen không ngừng.
Vừa hay trên đường trở về phòng bệnh, Từ Linh nghe giọng quen thuộc thoáng qua khi người y tá mở cửa phòng bác sĩ.
Cô tò mò vào qua tấm kính trên cửa. Dáng người kia thật quen thuộc. Bờ vai vững chãi, đỉnh đạc.
Cha nuôi? Sao ông ta lại ở đây?
Từ Linh cố ý đứng thật sát tường, khẽ mở hé cửa ra xem. Hai người bên trong đang trò chuyện căn bản không để ý đến.
“Bác sỹ, hình củ Từ Linh thế nào?”
“Trịnh tiểu thư tiến triển rất tốt, e rằng sự nghiệp song đao không thế tiếp tục .”
“Bác sỹ, ý ông là sao, không thể như thế ?”
“Vết thương đó sau khi lành sẽ để lại vết sẹo lớn trên các bó cơ. Khiến cơ hoạt rất khó khăn, thậm chí có thể đau đớn, vận càng mạnh sẽ càng dễ chấn thương lại. Mà môn đấu song đao này đòi hỏi cơ thể phải mềm dẻo linh .”
Bác sỹ ôn tồn giải thích. Mà mỗi từ đều như dao bén cứa vào lòng của Từ Linh. Vết thương trên vai nãy giờ cũng đã bỏng rát hơn rất nhiều, hơi ẩm nóng âm ỉ loang cả lên lưng.
“Linh, vai cậu chảy máu rồi!”
Tú Khuê hoảng hốt giữ vai Từ Linh lại, muốn ngnaw chặn máu chảy ra thêm.
“Suỵt, không sao đâu, ta về phòng rồi báo y tá.”
Tú Khuê miễn cưỡng gật đầu, nhanh chóng cùng rời đi. Nhưng Từ Linh không lừa bản thân mình. Động tác nâng kiếm ngược lên rất đỗi đơn giản khi nãy đã khiến vết thương toát ra trở lại. Chẳng lẽ thật sự không còn có thể chơi song đao nữa ư?
Bạn thấy sao?