Độc Nhất Vô Nhị – Chương 8

Cô ấy vừa vui mừng vừa : “Thật muốn xem xem Lâm Tán Tán giờ ta có vẻ mặt như thế nào, chắc chắn rất thú vị.”

 

Tôi tưởng rằng đây là chuyện chẳng liên quan gì đến tôi.

 

Nhưng một tuần sau, tôi nhận một khoản chuyển tiền lớn từ Tiết Diễn.

 

Nhìn vào số tiền đó, tôi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn gọi cho Tiết Diễn.

 

“Tiểu Dư.” Giọng đầy vui mừng.

 

Tôi giả vờ không biết gì.

 

Tôi hỏi: “Sao lại chuyển tiền cho tôi?”

 

Ở đầu dây bên kia, im lặng một lúc.

 

Lâu sau, mới : “Một phần tiền này là tôi đòi lại từ Lâm Tán Tán, phần còn lại coi như là tiền lãi cho khoản đầu tư của em, em cầm đi!”

 

“Tiết Diễn, rốt cuộc muốn gì?” Tôi có chút cáu.

 

“Tôi cho vay tiền trước kia là vì lâu năm, nếu là Sở Miễu cần, tôi cũng sẽ . Bây giờ tôi lấy lại số tiền đó, chúng ta coi như đã thanh toán xong.”

 

“Tiền của Lâm Tán Tán không liên quan đến tôi, tiền của càng không có liên quan gì đến tôi, có thể đừng những chuyện thừa thãi này không?”

 

“Tiểu Dư, xin lỗi!” Giọng Tiết Diễn bỗng chốc run rẩy và nghẹn ngào.

 

Anh : “Tôi không muốn thế đâu, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện lại trở thành như ! Tôi chỉ muốn chúng ta đi lâu dài, tôi không biết em mang thai, sao em lại không gì với tôi?”

 

“Tôi lẽ ra phải biết, tôi rõ ràng đã thấy vết kim tiêm trên mu bàn tay của em, tôi cứ nghĩ em chỉ bị đau đầu đi truyền dịch thôi. Sao tôi lại đi mất như ? Sao tôi lại không hỏi em một câu?”

 

Tôi cảm thấy trong lòng hơi chua xót.

 

Hóa ra ta đã biết rồi.

 

“Tiết Diễn, đó không phải là mang thai.”

 

“Cái gì?”

 

“Là thai lưu, hiểu không? Một phôi thai chưa kịp tổ, không đạt tiêu chuẩn, nên tự nhiên bị loại bỏ, không liên quan đến !”

 

Ban đầu tôi không định với , không ngờ lại biết.

 

Tiết Diễn im lặng rất lâu, lâu đến mức tôi nghĩ đã cúp máy.

 

, tôi chủ lên tiếng: “Tiết Diễn, thôi , đừng những chuyện thừa thãi nữa, tôi sẽ trả lại tiền cho .”

 

“Tiểu Dư,” Tiết Diễn đột ngột gọi tôi lại, “Nếu không phải… không phải vì chuyện không tốt, liệu em có sinh đứa bé không?”

 

“Không!” Tôi thậm chí không chút do dự.

 

“Vậy Tiết Diễn, chúng ta nên cảm thấy may mắn.”

 

“May mắn là giữa chúng ta không có quá nhiều tiếc nuối.”

 

Tôi đã trả lại tiền cho Tiết Diễn.

 

Anh không liên lạc với tôi nữa.

 

Còn về Lâm Tán Tán, nghe ta đã xấu hổ bỏ đi.

 

Vì Tiết Diễn đã đe dọa ta: “Nếu còn xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ khiến cha phải vào tù!”

 

“Thật đã ghê!” Sở Miễu , giọng khàn đặc.

 

Cô ấy bị cảm, cổ họng như bị dao cắt, sốt đến mức như sắp thành tiên.

 

Nhưng vẫn không kiềm chế nổi tính tò mò.

 

Tôi bất đắc dĩ hỏi ấy có cần thuốc không.

 

Cô ấy : “Loại đắt tiền phải không?”

 

Tôi : “Loại vô giá!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...