Ta vô bắt gặp một nhạc kỹ lén mặc lễ phục của ta. Bên cạnh nàng ta hiện lên từng dòng chữ:
【Rõ ràng đều là nhi nữ của Hoàng đế thế mà Bộ Chân chỉ có thể lén mặc y phục của công chúa, còn bị nữ phụ ác độc đánh mười roi, thật đau lòng!】
【Kỳ Sơn công chúa vừa ngu ngốc vừa độc ác, may mà Chân Chân không khuất phục, lại còn nam chính âm thầm giúp đỡ, đáng đời bị phế tước danh hiệu, lưu đày và bêu xác!】
Ta, chính là Kỳ Sơn công chúa, chỉ biết: "?"
Quả nhiên, nhạc kỹ đó tên là Bộ Chân, nàng ta chỉ cần công chúa nguôi giận, nàng sẵn sàng chịu . Ta phất tay: "Đánh hai mươi roi!"
Đánh mười roi mà không chịu phục? Tăng gấp đôi, xem ngươi có phục hay không!
Xuân Thảo giữ chặt Bộ Chân, Tiểu Khang Tử mãi vẫn không chịu giáng roi.
“Điện hạ, chuyện người tự ý sử dụng hình nặng mà lan truyền ra ngoài sẽ ra nhiều lời dị nghị đấy ạ.”
Nghe thoáng qua, quả thực là kẻ trung thành bảo vệ chủ. Đáng tiếc, những dòng chữ lơ lửng đã cho ta biết sự thật:
【Tiểu Khang Tử thương nhớ Chân Chân suốt mười mấy năm, dù trở thành nô tài của Kỳ Sơn công chúa vẫn không phản bội, thật cảm !】
【Chỉ tiếc người hàng xóm dịu dàng giờ đã thành thái giám, không xứng với Chân Chân.】
Ta hỏi: "Đây là tẩm điện của bổn cung, tất cả họ đều là tâm phúc của bổn cung. Ai dám để chuyện này lọt ra ngoài? Nói thử xem, bổn cung sẽ trọng thưởng."
Tiểu Khang Tử "phịch" một tiếng quỳ xuống: “Nô tài không dám!” Hắn vẫn không từ bỏ: “Chỉ là tay của nhạc kỹ này quá mềm mại, nô tài sợ quá nặng sẽ tàn phế.”
Xuân Thảo không hiểu nổi, tên này vốn ngoan ngoãn thông minh sao lại ra chuyện ngu xuẩn thế này, còn đang ra hiệu cho Tiểu Khang Tử. Ta lạnh nhạt liếc Xuân Thảo.
Xuân Thảo đứng thẳng người, : “Tội tự tiện xông vào tẩm điện công chúa, mạo phạm uy nghi của điện hạ, rối loạn nghi lễ tế thần, đáng lẽ phải giao cho Thận Hình Ty xử lý. Nay chỉ đánh vài roi vào lòng bàn tay đã là công chúa khoan dung.”
Đây là cơ hội cuối cùng ta dành cho Tiểu Khang Tử.
Hắn không nắm lấy, ngoan cố không chịu hành hình. Xuân Thảo cũng không giúp hắn nữa, mặt lạnh như tiền. Ta lạnh lùng , nghĩ thầm, sâu nghĩa nặng như , chẳng phải rất xứng đôi với Bộ Chân sao?
Ta : “Bổn cung thành toàn cho tấm lòng bảo vệ người khác của ngươi, miễn roi này.” Tiểu Khang Tử thở phào nhẹ nhõm. Ta bổ sung: “Ban cho ngươi và nàng kết phu thê đối thực.”
Bộ Chân hét lên: “Tuy ta là nhạc kỹ, cũng là con nhà lành. Công chúa sao có thể để thứ không trọn vẹn kia nhục danh tiết của ta!”
Tiểu Khang Tử vốn đang gấp rút xin ta thu hồi mệnh lệnh, nghe liền sững sờ, chậm rãi : “Công chúa hiểu lầm rồi.”
Xuân Thảo tát Bộ Chân một cái: “Tiện tỳ, dám bất kính với điện hạ.”
Ta : “Bổn cung hiểu lầm sao? Vậy để nhạc kỹ này tự chọn, chịu ba mươi roi hay một đôi vợ chồng ân ái với ngươi?”
Bộ Chân không hề do dự chọn chịu đòn. Ánh mắt Tiểu Khang Tử lộ vẻ không đành lòng, cầm lấy roi.
Ta : “Xuân Thảo, ngươi đánh đi.” Xuân Thảo giật lấy roi, đánh vừa mạnh vừa chuẩn, tiếng "bốp bốp" vang lên rõ mồn một.
【Xuân Thảo đúng là con chó trung thành của Kỳ Sơn Công chúa.】
【Xuân Thảo chỉ bị chôn sống, thật không đủ hả giận!】
Tiểu Khang Tử bị ép vào góc, mặt mày tái nhợt. Bộ Chân kêu khóc thảm thiết, bị thái giám nhét mảnh vải rách đen sì, hôi thối vào miệng, vừa nôn vừa khóc. Ba mươi roi đánh xong, lòng bàn tay nàng ta sưng tấy, rỉ máu. Nàng ta vật vã nhả mảnh vải ra, lúc này mới khóc lóc kể khổ: “Ta nhận nhạc khúc tế thần cần dùng ngô cầm để đệm, chỉ có ta biết đàn. Nay tay ta bị đánh trọng thương, không ai thay thế .”
【Cạn lời rồi nhỉ, ở nơi hành cung hoang vắng này, Kỳ Sơn công chúa còn biết tìm đâu ra một nhạc kỹ biết ngô cầm?】
【Lần này Kỳ Sơn công chúa sẽ bị phụ hoàng chán ghét, và đây chính là khởi đầu. Chờ nam chính ra tay, Kỳ Sơn công chúa sẽ bị phế bỏ tước hiệu, giam cầm, rồi lưu đày cuối cùng là bêu xác, ha ha ha!】
Xuân Thảo tức giận: “Ngươi còn muốn bám lấy công chúa sao?”
Bộ Chân tội nghiệp : “Phạt đánh tay ta là công chúa, ta có thể gì đây?”
Ta : “Vậy ngươi lấy cái ch//ết để tạ tội đi. Đến giờ Mùi, thưởng cho một trượng, đánh ch//ết.”
Ta trực tiếp đòi m//ạng Bộ Chân, xem nam chính còn trốn trong bóng tối không?
Phụ hoàng mẫu hậu phu thê hòa thuận, ơhong hiểu "Kỳ Sơn Công chúa" của ta gắn liền với đệ nhất danh xuyên (*) của triều đại này, vinh sủng tột bậc. Ta không kìm sự háo hức muốn biết, rốt cuộc ai có bản lĩnh khiến ta rơi vào cảnh lưu đày, bêu xác!
(*) Đệ nhất danh xuyên: nghĩa là con sông nổi tiếng nhất hoặc quan trọng nhất trong một triều đại, thường dùng để chỉ dòng sông lớn nhất, đẹp nhất hoặc có ý nghĩa văn hóa, lịch sử đặc biệt trong bối cảnh đó.
Bộ Chân từ dáng vẻ đáng thương sợ hãi chuyển thành hoảng loạn kinh hoàng.
【Kỳ Sơn công chúa đáng ch//ết thật!】
【Nữ phụ ác độc càng nhảy nhót hả hê bây giờ, sau này ch//ết càng thảm!】
Bộ Chân bị lôi đi, Xuân Thảo thì thầm với ta: “Công chúa điện hạ minh, quyết đoán dứt khoát. Nhưng nếu thực sự đánh ch//ết nàng ta, e rằng chúng ta từ có lý thành vô lý. Nô tỳ nghĩ, nên giam giữ nàng ta trước, rồi nhanh chóng mời Thái Nhạc Lệnh đến thương nghị đối sách.”
Xuân Thảo, ngươi quả không hổ danh là con chó trung thành của ta… à không, là một trung thần lương hữu. Ta sao có thể để ngươi bị ch//ôn s//ống!
Ta cũng nhỏ giọng đáp: “Bổn cung hiểu rõ. Ngươi đi chuẩn bị… Ngươi nghĩ xem, ai đã giúp nàng ta lẻn vào đây, để bổn cung bắt gặp nàng mặc lễ phục của công chúa?”
“Ai đã biến nàng ta thành độc nhất vô nhị, không ai thay thế , giăng bẫy bổn cung? Rốt cuộc là ai muốn gán cho bổn cung tội kiêu ngạo bất kính, khinh nhờn lễ tế thần?”
Xuân Thảo lập tức hiểu ra: “Nô tỳ sẽ giữ chặt mọi cổng lớn, tra xét kỹ tất cả những người trực cổng hôm nay.”
Gần đến giờ Mùi, đồng bọn của Bộ Chân buộc phải tìm người cứu viện. Bọn chúng bị bắt tại chỗ, tra ra thêm vài kẻ đồng lõa. Ngoài Tiểu Khang Tử, còn có ba thị vệ. Tên thị vệ cuối cùng bị ép cung, bất ngờ gi//ết ch
Bạn thấy sao?