15
Hóa ra, chỉ một giờ trước, bố chồng tôi ngã cầu thang tại khách sạn nơi tổ chức lễ đính hôn.Hiện ông vẫn đang hôn mê bất tỉnh.
Mẹ chồng dùng giọng trẻ con ngây thơ khóc lóc trước mặt cảnh sát:"Chính mẹ cháu! Cháu thấy mẹ đẩy ông!"
Hiện trường tai nạn nằm trong góc ch.ết của camera, còn thời điểm đó tôi thực sự có mặt tại khách sạn.
Trong mắt người lớn, trẻ con không biết dối, nhất là khi chỉ tay tố cáo chính mẹ mình.
Tại đồn cảnh sát.Mẹ chồng đóng vai một đứa trẻ rất thuần thục, tường thuật đầy sống :"Mẹ cháu với ông nội thường ôm hôn nhau lén lút sau lưng bố cháu. Sau đó bố phát hiện ra nên mới ly hôn. Cháu thấy mẹ cãi nhau với ông nội, rồi đẩy ông ngã xuống cầu thang."
Câu chuyện bịa ra không chê vào đâu .Tôi chỉ giơ tay lên, :"Cô ấy bịa đấy. Bằng chứng đâu?"
Cảnh sát cũng đau đầu vì huống kỳ quặc này.
Mẹ chồng đắc ý :"Cho dù không tìm thấy bằng chứng, cũng sẽ bị giam giữ 48 tiếng. Đêm nay đúng 12 giờ, tôi sẽ hoàn toàn kiểm soát cơ thể con . Khi đó, chẳng gì nữa!""Cơ thể của Nhu Nhu, sẽ hoàn toàn là của tôi!"
Tôi mỉm , một câu nghe có vẻ chẳng liên quan:"Chỗ tạm giam Đỗ Mẫn cũng ở đây nhỉ?"
Mẹ chồng đáp:"Đúng thì sao?"
"Ông già nhà không tỉnh lại là do tôi lấy cổ ra khỏi người ông ấy. Cơ thể ông ấy không chịu nên tạm thời hôn mê. Nhưng chậm nhất ngày mai, ông ấy sẽ tỉnh."
Từ khi tôi nhắc đến cổ, sắc mặt mẹ chồng thay đổi.Tôi gõ ngón tay xuống mặt bàn, :
"Trước đây, tôi luôn thắc mắc. Bố chồng là sinh viên đại học danh giá, phong độ và tài năng, còn bà thì thô lỗ và quê mùa. Hai người chẳng hề xứng đôi.""Đến khi bà sẽ hạ cổ, tôi mới hiểu ra. Năm xưa, khi bố chồng đến Miêu Trại công tác, bà đã dùng cổ để ép ông ấy mình. Suốt đời ông ấy nghe lời bà, dù biết bà từng gi.ết người, ông ấy vẫn không rời đi."
Nhận thấy nguy hiểm, mẹ chồng lập tức đứng dậy.
Nhưng đã quá muộn, cơ thể bà ta bắt đầu co giật. Tôi nhanh chóng lao tới."Con tôi bị kinh, cần điều trị!" Tôi hét lên, đồng thời đè chặt bà ta xuống.
"Bản mệnh cổ và cổ có sức hút rất lớn. Bà đoán xem, con cổ tôi lấy ra từ người bố chồng, tôi đã đặt vào đâu?"
Mẹ chồng điên cuồng giãy dụa, thậm chí cắn chặt tay tôi. M.áu chảy đầm đìa, tôi không cảm thấy đau, chỉ giữ chặt bà ta.
Dưới sức ép của tôi, con cổ chui ra khỏi mũi con tôi.
"Không! Không ! Thả ta ra, đồ tiện nhân!"Mẹ chồng giống như người sắp ch.ết đuối cố với lấy cọng rơm cứu mạng. Nhưng con cổ đã hoảng loạn, bò theo bản năng.
Đó chính là quyền uy tuyệt đối của cổ vương.
Con cổ bò đi, hướng về phía phòng giam của Đỗ Mẫn.
Tôi thì thầm bên tai mẹ chồng:"Giờ thì, trả con tôi lại cho tôi."
Càng lúc càng xa, con cổ bò đi, sức lực của mẹ chồng càng cạn kiệt. Ánh sáng trong mắt bà ta dần tắt lịm.
Thân thể con tôi trở nên bình yên.
Tôi run rẩy ôm chặt lấy con bé.
Một lúc lâu sau, tôi nghe tiếng con , yếu ớt và quen thuộc:"Mẹ ơi, đây là đâu ?"
Nước mắt tôi tuôn trào. Cuối cùng, tôi đã đưa “mặt trăng bé nhỏ” của mình trở về nhà.
16
Sau này, tôi nghe Đỗ Mẫn phát điên.
Luật sư kể với tôi:"Anh ta bị chẩn đoán mắc chứng rối loạn phân ly. Một nhân cách là chính ta, nhân cách kia lại là mẹ ta. Thật không thể chịu nổi mấy gã 'mama's boy', cả đời chẳng thể rời xa mẹ."
Tôi nghe mà vẫn thấy sợ hãi, gật đầu đồng ý:"Đúng là thế."
Đỗ Mẫn sẽ phải sống trong trại tâm thần cả đời.
Nhưng thực ra, đó chẳng phải rối loạn nhân cách gì cả.Mà là bản mệnh cổ của mẹ chồng tôi đã bò vào cơ thể ta.
"Mẹ con thâm," tôi nghĩ.Với một người con trai hiếu thảo như Đỗ Mẫn, chắc chắn ta rất vui lòng chia sẻ cơ thể với mẹ mình.
Và như thế, mãi mãi, cả đời này họ sẽ không bao giờ chia lìa.
Bạn thấy sao?