14
Trong buổi tiệc chia tay, Đỗ Mẫn quàng tay ôm một người mẫu trẻ, đầy khoái chí.Thăng chức, phát tài, lấy vợ giàu – mọi thứ đều hoàn hảo, sao ta không vui cho ?
"Chỉ tiếc là Trần xấu đến phát khiếp. Nếu không phải vì công ty nhà ấy, tôi chẳng đời nào chịu thiệt thế này."
Ban đầu, đồng nghiệp và cấp trên còn gượng. Nhưng rồi ta :"Giám đốc Trương, người tố cáo ông năm ngoái chính là tôi. Không ngờ phải không? Haha!"
Đỗ Mẫn giật mình bụm miệng, dưới sự kiểm soát của cổ, những lời thật lòng cứ tuôn ra không ngừng:"Lão Vương, không thăng chức là do tôi chặn đấy. Biết vì sao không? Anh không biết đưa phong bì cho tôi, thì đừng hòng leo lên!""Tôi nắm thóp của tất cả các người!"
Một người đàn ông lịch sự, nhã nhặn ngày thường, hóa ra lại bẩn thỉu như . Đồng nghiệp đều sững sờ.
Đỗ Mẫn cuống cuồng bỏ chạy khỏi KTV, vừa ra đến cửa, tôi bước từ bóng tối ra.Anh ta như gặp quỷ, hét lên:"Sao lại ở đây?!"
Cổ trong người ta bắt đầu phát tác, khiến đau đớn quằn quại dưới đất."Tôi sai rồi, em . Nghe , tất cả là do mẹ ép!"
Mấy năm qua nghe những lời biện minh nhảm nhí của ta, còn ai tin nữa?
Tôi mỉm , đạp thẳng vào mặt ta. Anh từng đánh tôi bao nhiêu lần, hôm nay tôi trả lại gấp đôi.Tiếng hét đau đớn của vang lên như tiếng lợn bị chọc tiết. Anh càng kêu, tôi càng lớn.
"Để ăn mừng việc tôi sống sót, Đỗ Mẫn, tặng một món quà nhỏ."Tôi lấy ra một bản ghi âm cuộc giao dịch của ta với công ty đối thủ.
"Sao có thứ này?!" Anh ta tái mét mặt.
Luật sư mà tôi rất giỏi. Không chỉ tìm ra bằng chứng ngoại , họ còn lần ra chứng cứ ta bán dữ liệu mật của công ty.
"Tiết lộ thông tin đấu thầu, đây là tội phạm kinh doanh. Anh sẽ phải ngồi tù ít nhất ba năm. Bố mẹ Trần liệu có chấp nhận một con rể có tiền án không?"
Đỗ Mẫn nghiến răng, cố gắng mặc cả:"Cô muốn gì? Tiền trong tài khoản chung, tôi nhường hết cho ."
"Tài khoản chung? Khi nào từng để tiền trong đó? Anh đã chuyển hết đi rồi mà." Tôi nhạt."Tôi muốn nhà, sổ tiết kiệm, và thêm 1,5 triệu tiền mặt."
"Tôi gì có nhiều tiền thế!" Anh ta giận dữ nhảy dựng lên, đau khổ rên rỉ:"Ninh Ninh, quá đáng rồi! Trước đây đâu phải người tham lam như thế này!"
"2 triệu, không thiếu một xu." Tôi chậm rãi.
Chứng cứ trong tay tôi có thể hủy hoại toàn bộ sự nghiệp của ta. Bố mẹ Trần chắc chắn không đời nào để một kẻ tù tội quản lý công ty.
Đỗ Mẫn nghiến răng, chẳng còn cách nào. Ngay trong ngày, dưới sự chứng kiến của luật sư, ta ký tên chuyển nhượng tài sản.
Tôi mỉa mai:"Anh sắp phò mã nhà giàu rồi, vui vẻ lên chứ."
Mỗi chữ ký chẳng khác gì cứa vào thịt ta. Nhưng nghĩ đến gia sản nhà vợ tương lai, ta đành nuốt giận:"Từ nay tiền trao cháo múc, đừng phiền tôi nữa."
Không đời nào, tôi nghĩ.Chỉ cần một suy nghĩ của tôi, ta có thể ch.ết ngay tại chỗ.
Nhưng như thế thì dễ dàng cho ta quá.Mẹ chồng ta không phải vì muốn ta nổi bật mà bao tội ác sao?Vậy thì tôi sẽ để họ biết thế nào là mò kim đáy bể, tay trắng vẫn hoàn trắng tay!
14
Mất nhà, Đỗ Mẫn tìm đến mới để khóc lóc, kể rằng mình bị vợ cũ uy hiếp.Cô Trần ban đầu tin lời, còn an ủi ta:"Dù sao ấy cũng là mẹ của Nhu Nhu, mọi chuyện nên kết thúc êm đẹp. Chỉ là một căn nhà thôi mà, đâu đáng gì."
Đỗ Mẫn thực sự rất giỏi lấy lòng phụ nữ.Hồi đại học, tôi có nhiều người theo đuổi, trong đó điều kiện kinh tế của ta là tệ nhất. Nhưng chính sự ân cần với con đã giúp ta chiến thắng.
Sau này, tôi mới hiểu ra, sự "ân cần" của ta thực chất là vũ khí do mẹ chồng huấn luyện.Khi cần, ta có thể đối xử như với bất kỳ ai.
Đắm chìm trong giấc mơ đổi đời, Đỗ Mẫn không thể ngờ rằng mình sẽ bị cảnh sát bắt đi ngay trong lễ đính hôn.
Hơn ngàn khách mời đều sững sờ.
Tối hôm trước, tôi đã gửi toàn bộ bằng chứng phạm tội của ta cho bố mẹ Trần.Không chỉ bao gồm đoạn ghi âm ta lăng mạ trong KTV hay việc bán bí mật công ty, mà còn cả những lời ta khi ném tôi xuống hang vạn trùng.
Chiếc nhẫn ghi âm trung thành lưu giữ từng câu chữ của Đỗ Mẫn.
Tôi để quyền quyết định cho nhà họ Trần. Lỡ đâu họ không quan tâm việc con rể mình là kẻ gi.ết người?May thay, bố mẹ Trần rất tỉnh táo. Họ lập tức báo cảnh sát.
Trước khi bị giải đi, Đỗ Mẫn thấy tôi, ta gào lên xé gan xé phổi:"Cô không giữ lời hứa!"
Hả? Với kẻ gi.ết người thì cần giữ lời hứa sao?Không cần thiết mà.
Gia đình họ Trần trả mẹ chồng (trong thân xác Nhu Nhu) lại cho tôi, vì tôi là người giám hộ hợp pháp.Bà ta mặc chiếc váy trắng của phù dâu, đầy giận dữ bước tới trước mặt tôi:"Con tiện nhân! Tôi biết ngay là giở trò!"
Thấy tôi, với giác quan nhạy bén của một người nuôi cổ, bà ta lập tức hiểu tất cả.Bàn cờ này, cuối cùng cũng đến lúc quyết định thắng thua.
Tôi :"Miêu Huệ Phương, bà trả con tôi lại, tôi tha cho con trai bà. Quá công bằng."
Ánh mắt bà ta lóe lên sự gian xảo và tàn nhẫn:"Thật sao? Chưa chắc đâu."
Lời còn chưa dứt, cửa phòng vang lên tiếng gõ.Là cảnh sát.
Mẹ chồng hoảng hốt lao tới họ, gào lên:"Các cảnh sát! Chính ta gi.ết ông nội cháu!"
Bạn thấy sao?