Đoạt Thê – Chương 8

Đây giống hệt như tiểu viện ta đang ở tại phủ tướng quân. 

 

Giữa sân có một cây đào, trên cây còn treo một chiếc xích đu.

 

“A Uyển, từ mấy tháng trước ta đã sai người dựng nên nơi này, chỉ mong nếu nàng tiến cung sẽ cảm thấy thoải mái. Nàng ta tính toán nàng, ta cũng không còn cách nào khác? Chẳng lẽ muốn ta cho cấm quân xông vào Lục phủ bắt nàng vào cung ư? Huống chi khi ấy nàng vẫn còn ngây dại, ta đã hỏi qua thái y, nàng không thể chịu đựng đả kích. Ta chỉ còn cách bắt đầu từ Lục Hoài An.”

 

“Nếu trong lòng hắn thực sự có nàng, Hải Đường sao có thể dễ dàng đạt mục đích như ? A Uyển, tấm chân của ta đối với nàng, nàng cảm nhận chăng?”

 

Ta chỉ cảm thấy tim mình như đột ngột mất đi điểm tựa, rơi thẳng xuống, đau nhức “bịch” một tiếng.

 

Ta khó khăn : “Người nghĩ rằng người đã cho ta đủ nhiều, người chỉ là đang thỏa mãn chính mình mà thôi. Người không phải ta, mà là đang vây bắt ta. Hoàng thượng, ta không cần những châu báu, trang sức đó, cũng không cần người phải hao tổn tâm tư những điều này.”

 

“Về việc thành hôn, ta đã một lần thất bại, ta...”

 

Cố Hạc Hiên liền đưa tay che miệng ta lại, trong mắt ngấn nước: “A Uyển, nàng ta phải thế nào? Ta chưa từng ai thương, cũng chưa từng ai kiên định chọn lựa. Ta lớn lên trong cung sâu này, nơi đây dạy ta âm mưu thành thục, dạy ta quyền lực và danh vọng, lại tuyệt đối không dạy ta cách thương.”

 

“Mẫu thân ruột của ta, chỉ coi ta như công cụ tranh sủng, từ nhỏ cho ta uống những chén thuốc không rõ nguồn gốc, chỉ vì nghĩ rằng nếu ta bệnh, phụ hoàng sẽ đến thăm mẫu tử ta.”

 

“Sau đó người mất đi, ta trở thành hoàng tử yếu đuối bệnh tật mà phụ hoàng chán ghét nhất.”

 

“Sau khi hoàng thái tử chính thất qua đời, mẫu hậu liền thu nhận ta. Nhưng ta cũng chỉ là công cụ để người tranh đoạt quyền thế, như con rối tùy ý để người điều khiển.”

 

“Từ một miếng bánh ngọt nhỏ đến nữ tử mà ta thích, người đều cố ngăn cản. Người rằng kẻ thành đại sự thì phải kiềm chế dục vọng của mình.”

 

“Nàng ta coi nàng như quân cờ, nếu ta không biết mưu tính, không biết suy xét, thì sao có thể bước đến trước mặt nàng, thổ lộ lòng mình đây?”

 

Trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ vô lực sâu thẳm. Trái tim ta chợt đau nhói.

 

“A Uyển, nàng có thể cho ta một cơ hội chăng?”

 

“Cho ta một cơ hội để bước vào trái tim nàng.”

 

Trong viện đột nhiên lặng ngắt như tờ, ngay cả hơi thở của ta cũng như bị ngưng đọng lại.

 

Ta nén nhịp tim đang rộn ràng, hỏi hắn: “Nếu ta vẫn giữ tâm trí của một đứa trẻ thì sao?”

 

Sắc mặt căng thẳng của Cố Hạc Hiên cuối cùng cũng giãn ra: “Vậy cũng rất đáng .”

 

Chúng ta đều im lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua bên tai, mang theo nhịp tim của cả hai cuốn theo vào cơn gió.

 

Một bàn tay hơi đẫm mồ hôi, lén lút nắm lấy tay ta.

 

14

 

Hôn sự của ta và Cố Hạc Hiên đã định vào mùa xuân năm sau.

 

Phụ thân là khai quốc công thần, huynh trưởng là thiếu tướng quân lập nhiều công lao, dù ta là người tái giá, triều đình cũng không ai dám dị nghị. 

 

Ngay cả cái tên Lục Hoài An cũng dần không còn ai nhắc tới.

 

Nghe Liên Thúy đến đây, ta khẽ thở dài.

 

Không biết từ khi nào, Cố Hạc Hiên đã đứng phía sau xích đu, đẩy nhẹ lưng ta, khiến tim ta giật lên một nhịp.

 

"Hoàng thượng, người thật biết hù dọa người khác!"

 

Y nhướng mày: "Nàng có tật giật mình sao? Có chuyện gì mà ta không thể nghe?"

 

Liên Thúy cùng các thái giám phía sau liền thức thời lui ra ngoài.

 

Ta tức giận đ.ấ.m nhẹ vào n.g.ự.c y: "Rõ ràng là nghe hết rồi, còn giả bộ câm điếc."

 

Y thuận tay ôm ta vào lòng, hôn lên trán ta: "Chưa tới ngày đại hôn, lòng ta vẫn chưa an ổn."

 

Thấy y mặc thường phục, ta bèn đề nghị cùng y ra ngoài dạo chơi.

 

Dạo bước trên con phố Trường Lạc sầm uất nhất kinh thành, hai ta trông như đôi phu thê bình thường.

 

Người qua kẻ lại, chen vai sát cánh, Cố Hạc Hiên nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

 

Đột nhiên, từ một con hẻm bên cạnh, một tên ăn mày rách rưới lao ra.

 

Hắn cầm một con d.a.o găm, đôi mắt đỏ ngầu, lao thẳng về phía ta đang đứng.

 

“Hôn quân, ta phải g.i.ế.c ngươi!”

 

May mắn là thị vệ bên cạnh Cố Hạc Hiên thân thủ nhanh nhẹn, một kiếm đ.â.m thẳng vào tim hắn.

 

Mùi m.á.u tanh tràn ngập, bách tính xung quanh dạt sang hai bên.

 

Khi rõ mặt thích khách, ta nhận ra đó là Lục Hoài An.

 

Hắn cắn chặt môi, cố gắng chịu đựng cơn đau, từng chữ một : "Hôn quân, ngươi sai kỹ nữ đến quyến rũ ta, sắp đặt cho ta bỏ thê tử, nay ngươi lại muốn cưới nàng, ngươi cướp thê tử người khác, ngươi không xứng đáng..."

 

Lời chưa kịp hết, hắn đã đứt hơi mà chết.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...