Đoạt Thê – Chương 5

Sắc mặt hắn tái nhợt, gượng gạo : "Nương tử, Liên Thúy, cho ta vào để ta xin lỗi nhạc phụ nhạc mẫu."

 

"Nếu ngươi thật lòng, sao lại không đi vào cửa chính? Đừng có một câu lại 'nương tử' nghe thân thiết quá mức như thế, ngày trước ở Lục phủ, ngươi đâu có từng gọi tiểu thư ta như ."

 

Cánh cửa gần khép lại thì một bàn tay của Lục Hoài An chặn lấy, bàn tay ướt sũng của hắn bị cánh cửa kẹp đến đỏ tấy lên.

 

"A Uyển, ta xin nàng cho ta một cơ hội. Ta biết nàng vì cứu ta mà thành ngốc, ta sẽ dùng nửa đời còn lại để báo ân, chứ?"

 

Ta mở cửa, hắn trừng trừng: "Cứu ngươi cái gì, ngốc gì, báo ân gì? Ngươi năng hồ đồ, ta trước nay luôn thông minh, ngay cả hoàng thượng cũng khen ngợi ta. Ta khuyên ngươi nên cẩn trọng lời , nếu không phải nể mẫu thân ngươi, ta đã gọi người đến đánh ngươi một trận rồi."

 

Lục Hoài An thu lại vẻ đắng cay trên mặt, lạnh lùng :

 

"Hoàng thượng khen nàng thông minh? Hắn có ý muốn vượt lễ với nàng. A Uyển, nàng có biết không, nương Hải Đường kia chính là hắn ngầm sắp đặt, hắn là muốn ta hòa ly với nàng..."

 

Ta chẳng buồn nghe hắn nhảm nữa, hắn càng lắm lời, đầu ta càng đau như búa bổ.

 

Đóng cửa lại, ta lặng lẽ chạy về phòng.

 

Ngủ một giấc thật dài.

 

Ta mơ một giấc mơ hỗn loạn.

 

Trong mơ có một cậu bé đang ở trên cây, vì nhút nhát nên không dám xuống.

 

Ta đứng dưới gốc cây, dang hai tay: "Đừng sợ, nhảy xuống đi, ta sẽ đỡ ngươi."

 

Cậu bé gật đầu, thật sự nhảy xuống.

 

"Bịch" một tiếng, có thứ gì nặng nề đập vào người ta.

 

Ta thấy rất nhiều máu, còn nghe tiếng khóc của mẫu thân.

 

Ta chợt tỉnh giấc.

 

Đây là mơ sao?

 

Cớ sao ta cảm thấy chân thực đến ?

 

9

 

Khi tỉnh lại, người ta toát đầy mồ hôi lạnh.

 

Ta quyết định đi hỏi mẫu thân, rốt cuộc ta có từng leo cây hay không, có thật sự như lời Lục Hoài An , vì cứu hắn mà trở nên ngốc nghếch.

 

Đi ngang qua hoa viên, ta nghe thấy tiếng ồn ào từ tiền viện, xen lẫn với giọng của mẫu thân.

 

Ta đi đến cửa chính.

 

Hai mẫu tử Lục gia đang quỳ trước cửa, giống như đang dâng cây roi xin chịu tội.

 

Lục phu nhân đã gầy đến mức da bọc xương, chỉ sợ gió mạnh một chút là sẽ bị cuốn đi mất.

 

Bà nắm chặt lấy váy mẫu thân ta, vừa khóc vừa : "Từ phu nhân, chuyện này không thể trách Hoài An , là ta quá ích kỷ. Năm đó hai đứa nhỏ nghịch ngợm leo lên cây. A Uyển xuống trước, còn Hoài An không xuống , con bé vì cứu nhi tử của ta mà ngã xuống, đầu đập vào đất, m.á.u chảy ra rất nhiều. Ta sợ không gánh nổi trách nhiệm này, khi thấy phu nhân dẫn gia đinh chạy tới, ta liền ôm Hoài An rời đi."

 

"Tất cả là lỗi của ta, là ta ích kỷ. Những năm qua, ta luôn bị lương tâm dày vò, nên mới đến đây cầu thân, dù con bé có mất trí đi chăng nữa, ta cũng chỉ nhận nó con dâu của mình. Hoài An lúc đó cũng bị thương, không nhớ rõ chuyện trước kia. Cầu xin các người, hãy tha thứ cho nó, nó biết lỗi rồi."

 

Đôi vai gầy gò của Lục phu nhân run lên không ngừng, người không rõ đầu đuôi câu chuyện còn tưởng rằng là phủ Tướng quân nhà ta đang ỷ thế h.i.ế.p người.

 

Người đứng xem ngày càng đông, trên mặt mẫu thân lộ ra chút khó xử, lại không dám lời nặng nề.

 

Bà chỉ có thể đưa mắt ra hiệu cho gia đinh, bảo họ nhanh đi mời phụ thân.

 

Nhưng khi ta nghe xong những lời của Lục phu nhân, rất nhiều ký ức bỗng nhiên ùa về, những hình ảnh ấy hiện lên trong đầu như một chiếc đèn lồng xoay tròn.

 

Ta bình tâm lại, bước lên phía trước, gỡ tay Lục phu nhân khỏi váy mẫu thân.

 

Lục phu nhân thấy ta, khuôn mặt liền lộ ra nụ , tưởng rằng ta đến để đỡ bà.

 

Nhưng không, ta nhanh chóng buông tay, lạnh lùng : "Lục phu nhân, vừa nãy bà muốn báo ân. Vậy báo ân thế nào, có thể để ân nhân này quyết định không?"

 

Bà ngạc nhiên ta, ánh mắt trở nên xa lạ.

 

"Sao? Vừa mới khóc lóc nhận lỗi, muốn báo ân chẳng phải là bà sao?"

 

"Phải, phải, A Uyển, con đi, ta nhất định sẽ cố hết sức."

 

"Ta muốn Lục Hoài An ký tên và đóng dấu lên tờ giấy hòa ly ấy. Ta muốn thật sự hòa ly với hắn."

 

10

 

Đám đông xung quanh phát ra một trận xì xào chê bai.

 

Sắc mặt Lục phu nhân khi thì xanh mét, khi thì trắng bệch.

 

“A Uyển, Hoài An đã biết lỗi rồi, nó không có ý tổn thương con...”

 

Ta phất tay áo quay người, không buồn bọn họ thêm lần nào nữa.

 

“Không có ý? Ta mười tuổi đã mất trí, sách đọc không nhiều, ta cũng hiểu rõ, trên đời này mọi sự tổn thương đều là cố ý, các người khi tổn thương ta, đã sớm tính toán phần lợi phần .”

 

Ta quay đầu lại, lạnh lùng mẫu tử hai người bọn họ với biểu cảm đông cứng trên mặt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...