Đoạt Thê – Chương 3

Lục Hoài An ngoan cố đáp: “Đưa về thì cứ đưa về, Từ gia bọn họ là lừa hôn, Từ Uyển rõ ràng là một kẻ ngốc, nếu không phải lúc đầu không biết rõ, sao con lại cưới một kẻ ngốc thê tử.”

 

“Chát!” Một cái tát vang dội giáng lên mặt hắn.

 

Lòng ta hả hê vô cùng.

 

Hắn sao có thể ta là kẻ ngốc.

 

Nước mắt ta không kìm , rơi xuống mu bàn tay.

 

“Tiểu thư, sao mắt đỏ ? Đừng khóc.”

 

Ta lại bật khóc thành tiếng, liền đẩy cửa xông vào, chỉ thẳng vào mặt Lục Hoài An, đối diện với hắn:

 

“Chàng có biết, người hay gọi kẻ khác là ngốc, thường chính mình mới là kẻ ngốc không?”

 

Hắn trừng to mắt, ta chằm chằm.

 

“Ở nhà, phụ mẫu ta và cả huynh trưởng đều khen ta thông minh, chàng xem, nương ở thanh lâu đó có gì tài giỏi, đáng để chàng chê bai ta thế này?”

 

Lục Hoài An lạnh: “Từ Uyển, ta không muốn lý lẽ với nàng, nàng căn bản không hiểu. Hải Đường nàng ấy cao quý thanh cao, vì lo liệu tang lễ cho phụ mẫu mới phải bán thân vào thanh lâu. Nàng không phải loại phong trần như các người nghĩ, nàng chỉ bán nghệ không bán thân, tuy lưu lạc chốn hồng trần tài hoa nàng có thừa, cầm kỳ thư họa đều thông thạo.”

 

“Quý nhân quyền thế muốn chuộc thân cho nàng, cưới nàng thiếp, nàng đều từ chối.”

 

“Nàng sẽ không thiếp cho ai cả. Khí phách như thế, nhân gian hiếm có.”

 

Khi Lục Hoài An những lời đó, trong mắt hắn ánh lên tia sáng.

 

Tim ta bất giác đau nhói mà không rõ vì sao.

 

Lông mày mẹ chồng càng nhíu chặt, bà giơ cao roi trong tay.

 

“Lục gia ta, chỉ nhận Từ Uyển con dâu.”

 

Lục Hoài An tránh sang một bên: “Mẫu thân, Từ Uyển có cứu mạng người thì sao? Người đối tốt với nàng như , hai người các ngươi sống với nhau thật tốt đi.”

 

Hắn đứng dậy, sải bước ra khỏi phòng.

 

Mẹ chồng giận đến không lời nào, tay run rẩy chỉ theo hướng Lục Hoài An vừa đi, rồi ngất xỉu ngay sau đó.

 

5

 

Ta mời lang trung đến, ông mẹ chồng ta không thể chịu thêm cú sốc nào nữa.

 

Lục Hoài An tránh mặt ta, ta đành phải đi tìm Hải Đường, xem nàng ta rốt cuộc tài giỏi đến mức nào mà khiến Lục Hoài An mê đắm như .

 

Ta không tiện đến thanh lâu, bèn gửi thiếp mời nàng đến phòng riêng ở tửu lâu.

 

Vừa vào cửa, một làn hương thanh khiết thoang thoảng bay vào.

 

Hải Đường mặc váy lụa mỏng màu phấn hồng, da trắng như sứ, đôi mắt đen long lanh, môi mỏng đỏ như đào.

 

Nàng tự nhiên ngồi đối diện ta: “Lục phu nhân tìm ta có chuyện gì?”

 

“Mẫu thân ta vì ngươi đổ bệnh, ngươi muốn thế nào mới chịu rời xa phu quân ta?”

 

Hải Đường bật : “Phu nhân, chỉ có nữ nhân vô dụng mới tìm đến nữ nhân khác khi phu quân mình thay lòng.”

 

“Ta chưa bao giờ hứa hẹn gì với phu quân của phu nhân cả. Hắn bỏ bạc, ta bỏ thời gian ra bầu , vốn chỉ là giao dịch, tiền trao cháo múc. Ta thật không hiểu vì sao Lục đại nhân lại khiến Lục phủ gà bay chó chạy như thế, có lẽ, phu nhân nên về hỏi phu quân mình thì hơn.”

 

Lời của nàng, ta nghe không hiểu lắm, bèn ngẩng đầu Liên Thúy.

 

Liên Thúy bước lên, đập bàn hỏi: “Nói , không phải ngươi cầu gia nhà cưới ngươi thê tử?”

 

“Hải Đường ta xin thề, chưa từng.”

 

Lòng ta như bị ai đ.â.m một nhát.

 

Lục Hoài An thật là ngu ngốc.

 

Người ta vốn chẳng hề xem trọng cảm của hắn.

 

Ta cùng Liên Thúy vội vã rời khỏi tửu lâu, giữa đường gặp xe ngựa của Thái tử.

 

“A Uyển muội muội muốn đi đâu? Để ta đưa muội một đoạn.”

 

Y tươi rạng rỡ.

 

Ta và thái tử cùng nhau lớn lên, nên cũng không cần khách sáo.

 

Vừa lên xe, y liền hỏi: “Từ phủ?”

 

“Thái tử ca ca, sao cả huynh cũng trở nên ngốc nghếch thế? Ta đã xuất giá rồi, đương nhiên về Lục phủ.”

 

Lông mày Thái tử khẽ chau lại, sắc mặt dần sa sầm.

 

Mãi một lúc lâu sau mới nghe y ra lệnh cho mã phu, đi Lục phủ.

 

Từ khi thành hôn, ta rất ít khi gặp lại Thái tử ca ca.

 

Ta bắt chuyện với người: “Nghe phụ thân , bệnh của Hoàng thượng càng nặng thêm. A Uyển thấy quầng thâm dưới mắt của Thái tử ca ca, có phải vì hầu bệnh quá vất vả không?”

 

Người mỉm cưng chiều: “A Uyển sao mà thông minh thế, đoán một cái đã trúng rồi.”

 

Ta khẽ mỉm , lòng lại thoáng đau nhói.

 

Ngay cả Thái tử ca ca cũng khen ta thông minh, chỉ có tên ngốc Lục Hoài An lại ta ngốc.

 

6

 

Hôm đó, sau khi về phủ, ta đứng trước mặt Lục Hoài An, đem những lời của nương Hải Đường, không thay đổi một chữ, thuật lại cho hắn nghe.  

 

Hắn tức giận đến nỗi đập bàn đứng bật dậy.  

 

"A Uyển, ta vốn nghĩ nàng ngốc cũng thôi đi, không ngờ nàng lại độc ác như . Sao lại bịa đặt những lời này để chia rẽ ta với Hải Đường? Xem ra chuyện hòa ly không thể kéo dài thêm nữa."  

 

Ta tủi thân đến rơi nước mắt.  

 

Về đến phòng, ta liền đem chiếc túi thơm thêu uyên ương đang dở, cắt nát thành từng mảnh.  

 

Đó là thứ ta định tặng cho Lục Hoài An.  

 

Liên Thúy chúng ta chẳng giống phu thê chút nào.  

 

Ta hỏi nàng, phu thê bình thường hay những việc gì?  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...