Đoạn Xá Ly – Chương 3

4

Vương Thanh Ngọc đánh ánh mắt với ma ma ngoài cửa
Ma ma lập tức vọt vào trong phòng, giáng vào mặt Vương Thanh Ngọc một bạt tai. Sau đó, ma ma quay đầu ta, "Nhị phu nhân, cho dù biểu nãi nãi chỗ nào không tốt, người một nhà cũng có thể chuyện, ngài sao có thể thủ đánh người."

Vương Thanh Ngọc bụm mặt, lã chã nước mắt mà ta.
Ta nhíu mày.

"Thế nào thế nào?" Tiêu Dực xông tới, Vương Thanh Ngọc nước mắt tích tụ lập tức rơi xuống, ủy khuất , "A Dực, không trách Kiều Kiều, nàng hôm nay có lẽ là tâm không tốt."

Ma ma tự giễu, "Tâm gì không tốt, Nhị phu nhân chính là ghét bỏ biểu nãi nãi, ghét bỏ xuất thân của nàng, ghét bỏ nàng là bị hưu."
Tiêu Dực tức giận, hai mắt đỏ hoe, quay đầu ta: "Từ Kiều Kiều, ngươi đi quá xa rồi! Làm sao có thể đánh người?"

Vương Thanh Ngọc tại sau lưng của hắn, đắc ý ta.
Ta vuốt trái tim đang nhói lên, nghĩ đến vừa gả vào, ta cùng đại tẩu náo loạn một lần, hắn hỏi cũng không hỏi liền đứng tại chỗ này, cùng đại ca kém chút thủ.
Ngày đó ta hỏi hắn: "Chàng cũng không hỏi xem, ta vì sao cùng đại tẩu cãi nhau sao?"

"Ta tin tưởng nàng sẽ không vô duyên vô cớ phát cáu, " Tiêu Dực ôm ta, "Nàng là người ta quan tâm nhất, ta không tin nàng thì còn có thể tin ai đây?"

Nhưng hai năm sau, người đàn ông từng hứa tin tưởng, bảo vệ và thương ta đến hết cuộc đời đã không còn để mắt đến ta nữa.
"Ngươi không tin ta? Ta không có đánh nàng." Ta Tiêu Dực thịnh nộ, nghẹn ngào khóc.

Ta từ nhỏ nuông chiều, đến lớn cùng không có trải qua chuyện không như ý, cho nên ta hiếm khi khóc.

Cho nên Tiêu Dực gặp ta khóc, sắc mặt luống cuống một chút.
"Nhị phu nhân, lời này của ngươi có ý tứ gì, chẳng lẽ biểu nãi nãi mình đánh mình sao?" Ma ma xong, Tiêu Dực lại tỉnh táo lại, tức giận một lần nữa trở lại trên mặt của hắn.

Ta lau nước mắt, ra vẻ ra vẻ kiên cường, chịu đựng sự tức giận và tủi nhục, "Nếu quả như thật là ta đánh nàng, ngươi cho rằng ta là bởi vì cái gì đánh nàng? Ta nghĩ không ra lý do, ngươi...... Cho ta lý do có hay không?"

Tiêu Dực sắc mặt đột nhiên đỏ lên.
Hắn không nên lời ta đánh Vương Thanh Ngọc, là bởi vì ăn dấm, là bởi vì hắn cùng Vương Thanh Ngọc không mai mối tằng tịu với nhau.
"Tóm lại, mặc kệ nguyên nhân gì, ngươi, ngươi cũng không thể đánh người." Hắn lắp bắp.

Ta đau khổ , "Ta mệt mỏi, các ngươi chơi đi."
Tình chàng ý thiếp, muốn ta thành toàn?
Vậy ta muốn , các ngươi có cái số hưởng thụ phúc phận này không.
Không phải chỉ là chút thủ đoạn của hậu viện sao? Ai chẳng .
Ta trực tiếp đi Hầu phủ, bá mẫu mấy ngày không thấy ta, hỏi han ân cần.
Tiêu Dực vội vã chạy đến, trên trán đều là mồ hôi.

"Thật sự là phu thê trẻ như keo như sơn, Kiều Kiều mới đến, ngươi liền theo sát đến?" Mẫu thân Tiêu Dực trêu ghẹo, "Thật sự là cưới nàng dâu quên nương rồi."

Tiêu Dực cho là ta là đến cáo trạng, không có nghĩ đến, ta cũng không gì.

Hắn cảm kích ta một chút.

Ta có chút buông thõng mặt mày không chuyện.
Dùng bữa tối, chúng ta trở về nhà mình, vừa vào cửa, Tiêu Dực đã cúi đầu nhận lỗi :"Buổi chiều ta quá , không nên nàng, nàng đừng nóng giận có hay không?"

Ta muốn khóc, phát hiện nước mắt lại không phải nghĩ có liền có, điểm này ngược lại thật sự là bội phục Vương Thanh Ngọc.
Ngươi và ta là vợ chồng mấy năm nay, ngươi cùng ta thật đi" Vành mắt ta đỏ hoe, nước mắt rơi lên mu bàn tay hắn.
Hắn như bị bỏng, tay run run, "Nàng muốn ta , cái gì?"
Ta nghẹn ngào, "Ngươi có phải thích biểu tỷ hay không?"
Sắc mặtTiêu Dực, từ bối rối đến ngượng ngùng đến không có huyết sắc
"Ta, là ta thích nàng ấy."
"Nhưng Kiều Kiều, ta càng thích nàng....." Hắn nhấn mạnh.
Ta lại hỏi hắn: "Còn những lời thề thốt khi ngươi tới nhà của ta cầu thân thì sao?"

Ngày đó hắn , đời này sẽ không người khác, sẽ không nạp thiếp.
Nếu trái llời thề, thiên lôi đánh chết!
"Kiều Kiều nàng đừng như , ta thích biểu tỷ trước khi thích nàng. Nàng ấy là chấp niệm của ta, liệu có thể tác thành cho ta không?"
Hắn hắn cùng Vương Thanh Ngọc hận thù, đến chỗ cảm, thậm chí rơi nước mắt.

Tim ta lại như bị đao cắt, nhịn không hỏi hắn: "Vậy ta thành toàn cho các ngươi song túc song thê."

Hắn quá sợ hãi, một mực cầu xin ta.
Hắn không chịu buông ta, hắn không muốn Vương Thanh Ngọc, chỉ muốn cùng ta sống thật tốt

Ta nhắm mắt lại, trầm giọng : "Vậy ngươi không nên hối hận."
Ta một ngày một đêm không để ý tới hắn, Tiêu Dực lặng lẽ đi theo ta.
Đến ngày thứ ba, ta dường như đưa ra một quyết định trọng đại, "Ta ngươi, cho nên ngươi hạnh phúc ta liền hạnh phúc. Hơn nữa biểu tỷ lại không chỗ nương tựa, nạp nàng thiếp của ngươi cũng là giúp nàng."

Tiêu Dực hớn hở ra mặt, kích nắm lấy cánh tay của ta.
"Kiều Kiều, nàng thật sự là người tốt "
Tiêu Dực xắn tay áo, "Đêm nay ta tự mình xuống bếp nấu cơm cho nàng, mấy món nàng thích ăn."

Ta tấm lưng hạnh phúc của hắn bằng ánh mắt lạnh lùng.
Nhưng Tiêu Dực còn chưa kịp cơm tối cho ta, liền bị Vương Thanh Ngọc mời đi.

Hắn lúng túng : "Nàng ấy bị nhức đầu, ta đi một chút liền trở lại."
"Đi đi, chiếu cố thật tốt nàng ta, ban đêm không cần trở về."
Hắn vừa đi, Xảo Ngọc mắng: "Vui, vui! Vui quá hóa buồn, vui chết các ngươi."

"Vương Thanh Ngọc sẽ không hài lòng đâu." Ta khuấy lá trà, lạnh.
Nàng ta có thể chịu từ vương phi giáng cấp thành thiếp thất của nhị thiếu gia nhà họ Tiêu không?

Vị trí kia còn không bằng tìm một phú thương gả, rời kinh thành một phu nhân nhiều tiền không lo lắng gì.

"Mà lại ta còn biết, Tiêu Dực rất nhanh liền sẽ tức giận trở về nhà."
Ta hiểu rất rõ Tiêu Dực, ta đại độ nhượng bộ như , hắn hào hứng bừng bừng cho Vương Thanh Ngọc cái tin tức tốt này, phàm là Vương Thanh Ngọc lộ ra một điểm không vui, hắn liền sẽ tức giận
Quả nhiên, sau nửa canh giờ Tiêu Dực nổi giận đùng đùng trở về.

Hắn không nguyên nhân ta cũng không có hỏi, chỉ coi không biết.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, ta ta đau bụng, Tiêu Dực ở lại cùng ta, Vương Thanh Ngọc sai người đến mời hắn hai lần, hắn đều không đi.
"Ta không sao, ngươi đi xem biểu tỷ đi, có lẽ là nàng có chuyện gì đó?"
Tiêu Dực do dự một hồi, vẫn là đi.

Ta để Xảo Ngọc đi cùng, nàng trở về chế nhạo : "Có cái rắm chuyện gì, đi thả diều.
"Mang chút máu gà, vẩy mấy giọt trên cái khăn cho ta, lại đi mời Tông đại phu, liền ta bệnh."

Một canh giờ sau, Tiêu Dực liền nghe tin tức ta thổ huyết ngất đi

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...