Chẳng mấy chốc, từng bản sao kê chuyển khoản chi tiết in ra.
Cảnh sát nghiêm giọng:
“Nếu hình là thật, căn cứ Điều 246 Bộ luật Hình sự nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, tội trộm cắp với số tiền 240 nghìn tệ là số tiền đặc biệt lớn, nghi phạm sẽ đối mặt với mức án từ ba năm tù trở lên!”
Mồ hôi mẹ tôi túa ra trên trán, bà gượng:
“Vậy nếu chúng tôi chỉ muốn tra sao kê, mà người báo án không truy cứu nữa thì sao?”
Cảnh sát thẳng như xuyên thấu:
“Đây là vụ án công tố. Dù chủ thẻ có cầu rút đơn, đối tượng trộm cắp vẫn sẽ bị xử lý, chỉ khác nhau ở mức án.”
Vừa nghe xong, mẹ tôi lập tức mềm nhũn, quỵ xuống sàn.
Mặt bà tái mét, môi run rẩy, xé vụn bản sao kê vừa in, mảnh giấy rơi vương vãi khắp nơi.
Bà lớn tiếng quát nhân viên ngân hàng đang chuẩn bị in bản mới:
“Dừng lại! Tôi bảo dừng lại!”
Cả người bà như hóa điên, thậm chí còn lật cả máy in:
“Tôi không báo án nữa! Mau dừng lại!”
Cảnh sát lấy còng số 8 khóa bà xuống đất:
“Cản trở người thi hành công vụ cũng là tội. Tôi khuyên bà bình tĩnh.”
Bố tôi khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng, khóe môi khẽ nhếch một nụ khó đoán.
Tôi thoáng hoang mang — bố mẹ thương nhau trong ký ức đã sớm biến mất, cùng với dành cho tôi, chôn vùi trong dòng thời gian.
Năm năm sao kê in thành một xấp dày. Cảnh sát và nhân viên ngân hàng cùng nhau xem xét.
Càng xem về sau, lông mày họ càng nhíu chặt, ánh mắt bố mẹ tôi càng thêm chán ghét.
Đọc xong toàn bộ, cảnh sát lập tức còng tay cả hai.
Mẹ tôi không phản kháng, bố tôi vẫn lối:
“Đúng, ban đầu tao có lấy mười vạn, vài hôm sau tao trả lại! Các người dựa vào đâu mà bắt tao? Hơn nữa, đó vốn là tiền của tao!”
Nghe bố tôi , mắt mẹ lóe lên tia hy vọng:
“Đúng thế! Tiền này vốn là tôi tự chuyển vào, là tiền của tôi! Buông tôi ra! Tôi tiêu tiền của mình thì phạm tội gì?”
Cảnh sát hừ lạnh:
“Được, để tôi đọc rõ cho các người nghe.”
Sao kê từng trang một đọc ra. Ban đầu, bố mẹ tôi đúng là mỗi tháng chuyển vào thẻ của tôi 2000 tệ như thỏa thuận. Nhưng về sau, thời gian chuyển ngày càng thất thường, có khi trễ mười ngày, có khi hai ba tháng mới chuyển.
Nhưng đó chưa phải là chính, điểm quan trọng là từ năm thứ ba, họ bắt đầu chuyển vào 2000, rút ra 4000. Giao dịch lớn nhất chính là khoản mười vạn của bố tôi.
Khoản đó hoàn toàn không hề trả lại sau vài ngày như ông ta .
Cảnh sát nhạt:
“Rút lẻ gửi gộp, chơi cũng giỏi nhỉ? Tiền nuôi con mình mà cũng nỡ trộm, các người còn lương tâm không?”
“Hãy mở mắt con các người — gầy gò thế này, bao năm qua ấy chẳng tiêu đến một xu của các người!”
“Dù số tiền này là do chính các người chuyển vào, các người vẫn có nghĩa vụ nuôi dưỡng Hàn Vi Vi. Lấy tiền đó là trộm của con mình, và phải trả giá cho hành vi ấy.”
Chương 8
thầy Trần thêm một câu:
“Có thể không , xin đừng tổn thương.”
“Hàn Vi Vi là đứa trẻ chăm chỉ nhất, cũng là học trò khiến tôi xót xa nhất suốt bao năm qua.”
“Trong điều kiện khó khăn như , em ấy vẫn không bỏ học, không chỉ đỗ thủ khoa đại học mà còn ngoan ngoãn, hiểu chuyện.”
Lúc này, mắt mẹ tôi mới lóe lên một chút hối hận:
“Vi Vi, thành tích của con… là thật à? Mẹ nhớ hồi cấp hai con học kém suốt nửa học kỳ, còn hút thuốc, uống rượu, uốn tóc…”
Tôi cắt ngang, cúi đầu nhạt:
“Đúng . Năm năm trước, từ khi tôi nhận ra hai người có dấu hiệu ly hôn, tôi đã tìm đủ cách để níu giữ cuộc hôn nhân bên bờ đổ vỡ của các người. Một trong số đó là cố nộp giấy trắng khi thi, cãi thầy trên lớp, thậm chí trốn học ra quán net chơi game…”
Bạn thấy sao?