20
Sáng hôm sau, tôi thu dọn cảm và trở lại công ty.
Tôi thông báo với bố rằng tôi sẽ ly hôn với Bùi Khiêm Nam.
Ông ấy tôi, trong mắt ánh lên một tia đau lòng.
“Được.”
Tôi đã nghĩ rằng ông ấy sẽ kiên quyết phản đối, khi ngẩng lên, tôi ông ấy với sự ngạc nhiên.
Ông ấy thở dài.
“Hồi đó, bố đã sai. Bố không nên ép con liên hôn với nhà họ Bùi.”
Tôi đã từng rất đau khổ, từng trách ông ấy, rồi cũng hiểu lý do của ông.
“Từ nay công ty sẽ do con quản lý.”
Bố tôi đứng dậy tôi, trước khi rời khỏi phòng, ông quay đầu lại, trong mắt già nua của ông lấp lóe ánh đỏ.
“Hy Hy.”
“Ngày con kết hôn với Bùi Khiêm Nam, Cố Việt cũng đã tham dự buổi tiệc cưới của con.”
“Khi con về nhà họ Bùi, Cố Việt đã lái xe theo sau, con bước vào nhà họ rồi mới quay lại.”
“Mẹ con đã thấy. Bà ấy lén trốn khỏi bệnh viện để tự mình chứng kiến con xuất giá, không ngờ lại thấy Cố Việt.”
“……”
21
Khi trở về căn hộ, đầu óc tôi vẫn vang vọng câu của bố.
“Ngày con kết hôn với Bùi Khiêm Nam, Cố Việt đã lái xe theo sau, con bước vào nhà họ…”
Tôi không dám tưởng tượng khuôn mặt Cố Việt lúc đó như thế nào.
Là đôi mắt đỏ hoe, hay giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống?
Trong khoảnh khắc đó, tôi không thể chống lại nỗi nhớ dành cho Cố Việt.
“Cố Việt, em đến tìm đây.”
Tôi nằm trong bồn tắm, không để máu chảy ra ngoài.
Cái chết của Cố Việt khiến tôi đau đớn đến tột cùng. Trước khi ngất đi, tôi nghe thấy giọng của em .
Khi tỉnh dậy, tôi đã ở trong bệnh viện.
Bùi Khiêm Nam với đôi mắt đỏ hoe, chằm chằm vào tôi:
“Giang Hy, em cậu ta đến sao?”
Tôi không hiểu sao ta lại xuất hiện ở đây.
Tôi chỉ ngơ ngác gật đầu.
Lúc nãy, tôi mơ thấy Cố Việt ôm tôi dưới ánh nắng mặt trời và :
“Hy Hy, hãy sống tiếp.”
Tôi khóc, ôm chặt ấy không buông:
“Tất cả là lỗi của em. Nếu em không rời xa …”
Anh ấy nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi.
“Không phải lỗi của em, đừng trách bản thân mình nữa, không?”
“Hy Hy của chúng ta là tuyệt vời nhất, em phải thay thấy cả thế giới này.”
“……”
Bùi Khiêm Nam rơi nước mắt.
“Còn thì sao?”
Thấy tôi không trả lời, ta không thêm gì nữa.
Chỉ khẽ quay đi, giọng khàn đặc:
“Giang Hy, em biết không? Anh đã với họ rằng sẽ mãi chờ đợi em. Họ rằng không thể nào đấu lại Cố Việt, không tin. Làm sao một người sống lại không thể thắng một người đã chết chứ?”
“Bây giờ thì tin rồi. Anh không bận tâm việc em cậu ta. Anh có thể chờ đợi.”
22
Nhưng sau khi xuất viện, khi Bùi Khiêm Nam đến tìm tôi lần nữa, ánh mắt của ta thoáng dừng lại ở chiếc vòng tay kim cương trên tay tôi.
Anh ta quay đầu, trong mắt ánh lên vẻ đau buồn:
“Thẩm Niệm đã mang thai, không thể không chịu trách nhiệm, sẽ kết hôn với ấy.”
“Anh không thể đợi em nữa.”
Nói xong, ta lộ ra chút do dự.
Tôi không ngẩng đầu lên, vẻ mặt thờ ơ:
“Chúc mừng.”
“Lúc đó, tôi sẽ gửi quà mừng cho .”
Bùi Khiêm Nam có vẻ tức giận, quay lưng bỏ đi.
Cánh cửa bị đóng sầm lại, tạo ra một tiếng lớn.
Sau khi Bùi Khiêm Nam kết hôn với Thẩm Niệm, hai người dọn đến sống ở nhà cổ của nhà họ Bùi.
Điều kỳ lạ là, Bùi Khiêm Nam gần như không bao giờ trở lại, chỉ khi Thẩm Niệm lấy lý do mang thai để cầu ta về thăm thì ta mới lái xe qua đó.
Mối quan hệ giữa hai người không còn như trước.
Có con ở giữa, Thẩm Niệm cũng không để tâm.
Đây là cháu đích tôn đầu tiên của nhà họ Bùi.
Dù bà Bùi không thích Thẩm Niệm, vẫn hứa hẹn sẽ tặng cho ta một căn biệt thự triệu đô ở Kinh Đô sau khi đứa trẻ chào đời.
Trong thời gian đó, Thẩm Niệm nổi tiếng, phong độ đỉnh cao.
Bùi Khiêm Nam cưới “bạch nguyệt quang” và một vợ đang mang thai, sự nghiệp thành công, nhiều người ngưỡng mộ.
23
Không ai ngờ rằng, vào ngày Thẩm Niệm sinh con, Bùi Khiêm Nam trở thành trò lớn nhất.
Tôi đang ở bệnh viện chăm sóc em vừa phẫu thuật viêm ruột thừa, cờ thấy bà Bùi giận dữ bỏ đi, không quan tâm đến Thẩm Niệm và đứa trẻ vừa mới sinh, để mặc họ ở lại bệnh viện.
Chiếc vòng cổ may mắn mà họ chuẩn bị cho đứa trẻ cũng bị bà tiện tay đưa cho một bé khác.
Ông Bùi càng tức giận hơn, đá thẳng vào người Bùi Khiêm Nam:
“Mày đúng là một thằng ngu, mất mặt cả nhà họ Bùi.”
Bùi Khiêm Nam nằm dưới đất, không nhúc nhích.
Anh ta ngơ ngác đứa trẻ trong tay bà vú, mái tóc vàng và đôi mắt xanh, dù mới sinh cũng đủ để biết rằng nó không phải con ta.
Thẩm Niệm khóc lóc thảm thiết, cố gắng nắm lấy tay Bùi Khiêm Nam bị hất ra.
Tôi đứng một bên, chứng kiến cảnh tượng lố bịch này.
Rất lâu sau, Bùi Khiêm Nam nghiến răng Thẩm Niệm: “Đây là con của tôi?”
Thẩm Niệm vừa sinh xong, chưa kịp nghĩ gì, liền:
“Là ấy tìm em khi về nước, chỉ có hai ngày thôi. Em nghĩ không chắc là của ấy, vì lúc đó chúng em cũng đã… á!”
Một cái tát giáng xuống mặt Thẩm Niệm, sau đó Bùi Khiêm Nam nhục nhã quay người rời đi.
Nhưng ta không ngờ lại thấy tôi đứng ở phía đối diện.
Anh ta cay đắng, có phần thảm :
“Hy Hy, đây chính là quả báo phải không?”
Tôi không đáp lại, quay người trở về phòng bệnh chăm sóc em .
Ba năm kết hôn, chúng tôi không có con, ban đầu là vì cả hai không muốn.
Sau khi tôi chấp nhận ta, hai năm sau đó vẫn không có dấu hiệu gì, vì Bùi Khiêm Nam không muốn.
Đến khi mẹ chồng không chịu nổi nữa, bắt đầu hối thúc chúng tôi có con.
Bùi Khiêm Nam chỉ : “Hãy đợi thêm chút nữa.”
Tôi không biết ta đang đợi ai, cũng thấy nhẹ nhõm.
Nếu trong hai năm đó, Bùi Khiêm Nam không từ chối, có lẽ chúng tôi đã có con.
Nhưng giờ đây, tôi chỉ thấy may mắn.
Ít nhất không có con, tôi không cần phải dây dưa với ta suốt đời.
24
Ngày Thẩm Niệm bị Bùi Khiêm Nam kéo đi ly hôn, ta vẫn mặc đồ ở cữ và bị cánh săn ảnh chụp lại.
Sau khi nhận giấy chứng nhận ly hôn, nhà họ Bùi đã đuổi cả Thẩm Niệm và đứa bé ra khỏi nhà.
Nhưng những bức ảnh đó lại lan truyền khắp mạng xã hội.
Chồng cũ của Thẩm Niệm đã trở về nước, ta đã có mới và không có ý định chịu trách nhiệm.
Thẩm Niệm chỉ có thể mở video livestream, kể về sự vô của Bùi Khiêm Nam, khiến dư luận phẫn nộ.
Cho đến khi nhà họ Bùi công bố ảnh đứa trẻ, tất cả những lời chỉ trích mới chấm dứt.
Ngược lại, Thẩm Niệm bị phản tác dụng từ sự nổi tiếng, đối diện với áp lực từ nhà họ Bùi, ta chỉ còn cách tắt livestream và mang con ra nước ngoài trong lặng lẽ.
Bạn thấy sao?