Phượng Hi Cung vẫn còn đang rất náo nhiệt, ta liều mạng nhắm chặt mắt lại, trước khi gõ cửa thì đôi mắt của ta trở nên đỏ hoe vì nước mắt.
“Công chúa! A Hoa nghe mấy ngày nay người không ăn không uống gì, nô tỳ thật sự đau lòng!”
“Là ai đang ồn?” Một cung nữ mở cửa ra với vẻ mặt d/ữ t/ợn, ta nàng ta mà bất giác cảm thấy có chút sợ hãi, ta cần phải dũng cảm hơn.
“Ta, Ngưu A Hoa, cung nữ của công chúa, ta tới để đưa tàu hũ cho công chúa!”
Cung nữ kia bảo ta câm miệng, hết lần này đến lần khác muốn đẩy ta ra ngoài, thế nàng ta càng đẩy ta lại càng hét to hơn.
Công chúa vẫn luôn nghe thấy tiếng , người khoác trên mình bị y phục thêu hình hoa sen xinh đẹp, người thấy ta thì lớn: “A Hoa! Thúy Lan, mau để A Hoa vào!”
Ta nghiêng người chen vào qua nửa cánh cửa mà cung nữ kia để lại với hộp thức ăn mang theo trên tay, ta lời xin lỗi.
Hoàng Hậu nương nương ngồi trên ghế chủ cao, người ta mà dịu dàng hỏi han, công chúa múc một thìa tàu hũ mà ăn đến vui vẻ, cũng không quên giới thiệu thân phận của ta với nương nương: “Đây là A Hoa, khi con ở bên ngoài cung chính là ở nhà của nàng ấy. Nàng ấy rất lợi đó!”
Ta mỉm với người.
Hoàng Hậu nương nương lườm công chúa một cái: “Khi ăn không phép chuyện, quy củ cũng đã quên hết rồi?”
Công chúa không gì nữa, ta cũng nhanh chóng cúi thấp đầu xuống.
“Khoảng thời gian công chúa trốn ra ngoài, cảm ơn ngươi đã chăm sóc con bé.” Sắc mặt của Hoàng Hậu trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, giọng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút.
Ta vội xua tay : “Có thể gặp công chúa, đều là ta, à không, phải rằng đó là điều may mắn nhất trong cuộc đời của n/ô tì.”
Hoàng Hậu cau mày, người vẫn như cũ mà không hề tức giận.
“Ngươi đối với công chúa và bổn cung mà chính là người có ân, ngươi muốn ban thưởng cái gì, ta đều có thể ban cho ngươi, chỉ có một việc, ngươi cũng phải đáp ứng bổn cung.”
Đúng, cái mà ta muốn chính là ban thưởng!
Ta liếm môi, vẫn là không dám ra, ta hít một hơi thật sâu sau đó lên tiếng.
“Hoàng Hậu nương nương, người không truy cứu lỗi lầm của nô tỳ, nô tỳ vô cùng biết ơn. Nô tỳ không dám bừa về việc ban thưởng cái gì. Người là mẫu nghi thiên hạ, đức cao vọng trọng, cũng đã thức tỉnh nô tì, cứu một mạng người đền đáp bằng cả một nguồn suối, có người đã có ân cứu mạng nô tì, nô tì lại không có gì để có thể báo đáp lại người đó.”
Ta đã ra điều mà ta đã cho là đúng đắn nhất trong cả cuộc đời của ta, Hoàng Hậu nương nương gật đầu, bà lên tiếng hỏi rằng ân nhân của ta là ai?
“Người đã sẽ ban thưởng cho nô tì, nếu như nô tì mạnh dạn, liệu có thể dùng nó cho người này không?”
Công chúa ở một bên, có lẽ đã đại khái đoán ra ý định của ta, người nhẹ giọng gọi ta: “A Hoa.”
Hoàng Hậu vẫn như cũ mà gật đầu.
“Là Hà Tụng. Nô tì cầu xin Hoàng Hậu nương nương, xin người hãy tha cho hắn một mạng. Từ nay về sau cho đến ngày nô tì ch*t đi, nô tì nguyện ý vì công chúa và Hoàng Hậu nương nương mà hy sinh cho đến khi th/ịt ná/t xươ/ng ta/n.”
Ta qu/ỳ xuống sàn, Hoàng Hậu nương nương yên lặng không . Sau đó công chúa cũng qu/ỳ xuống: “Mẫu hậu…”
“Được, bổn cung đáp ứng ngươi. Tuy nhiên, ngươi cũng phải đáp ứng bổn cung một việc.”
Hoàng Hậu nương nương muốn ta ở lại Phượng Hi Cung.
Ta đại khái cũng đã đoán nguyên nhân.
Công chúa và ta có thể là rất thân thiết, ta thì cư xử th/ô t/ục, hành sự kỳ quái mà lại không tuân theo quy tắc, lời và hành của công chúa đã thể hiện dáng vẻ ph/óng tún/g của ta, đây là điều mà Hoàng Hậu không bao giờ cho phép, nếu như người gi*t ta hoặc đuổi ta khỏi hoàng cung thì những việc đó sẽ trở thành việc không công bằng một cách trắng trợn và điều đó cũng sẽ ảnh hưởng không tốt tới mối quan hệ của hai mẹ con họ, nên để ta ở bên cạnh người và giám sát chính là cách tốt nhất.
Nhưng không sao cả, ta đã cứu Hà Tụng rồi!
Hơn nữa nếu nghĩ theo hướng có lợi thì việc vặt trong cung của Hoàng Hậu cũng không phải ý tồi! Ta, Ngưu A Hoa, sẽ không bao giờ bị thiệt!
Bạn thấy sao?