Đêm hôm đó Hà Tụng đã lén tới đây.
Hắn bảo ta đừng sợ, rằng ngũ hoàng tử sẽ không ta.
Ta nghiêng đầu khó hiểu: “Ngũ hoàng tử và tam công chúa đều là do Hoàng Hậu sinh ra. Tuy tuổi của hắn nhỏ hơn tam công chúa, thế lại rất thương tam công chúa.”
“Lần này Tây Vực liên tục x/âm ch/iếm biên cương, Hoàng Thượng muốn phái một vị công chúa tới để hòa hiếu kết giao chấm dứt chiến tranh. Thân thể đại công chúa vốn đã yếu ớt khó có thể đi đường xa, nên Hoàng Thượng đã nghĩ tới tam công chúa.”
“Không ai ngờ tới khi ngũ hoàng tử nghe những lời này thì lập tức mặc áo giáp vào triều, khẩn cầu Hoàng Thượng hạ chỉ cho hắn xuất binh, không thắng không về.”
Vậy nên lần này hắn ra ra trận sở dĩ chính là để tam công chúa không bị phái đi hòa hiếu kết giao.
Mà ta cũng đã từng cứu tam công chúa, nên trong buổi gia yến y lại cứu ta một lần.
Vết sẹo dưới mắt Hà Tụng vẫn còn đó, xem ra chúng đã không còn vẻ đá/ng s/ợ đến giật mình như trước nữa, ta đưa tay lên sờ vào vết sẹo, hỏi hắn có đau hay không.
Hắn lắc đầu, lần này hắn không đẩy tay ta ra nữa.
“Vì sao lần trước lại hôn ta?”
“Cảm ơn ngươi, đã cứu ta.”
“Hết rồi?” Ta ghét việc hắn giống như một tên đầu gỗ như quá.
Hắn vẫn như cũ mà lắc đầu.
Sau đó hắn bị ta đá một phát ra khỏi cửa.
Thế một lúc sau hắn lại bước vào, do do dự dự mà : “Bước vào phòng ngươi thật sự là không thích hợp, hôm nay ta thật sự rất vội, sau này nếu như có việc gì cần tìm ta, ngươi chỉ cần thổi chiếc sáo này là .”
Hắn đặt chiếc sáo vào trong tay ta, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Ta đã tự khắc nó đó.”
Ta tỉ mỉ vuốt ve đầu của chiếc sáo, tiểu tử này đúng là khéo tay.
“Vậy thì, A Hoa, ta đi đây.”
“Ồ.”
“Lần này ta đi thật đây.”
“…Được.”
Bạn thấy sao?