11
Tôi trở về căn nhà nhỏ mà tôi đã mua trước khi kết hôn.
Không còn phải lo lắng liệu Châu Lạc Lạc có ngủ ngon không, mấy giờ ăn sáng, hay khi nào cần dậy đi mẫu giáo.
Không còn phải tốn sức phối đồ cho Châu Hàn Thanh, hay suy nghĩ xem ấy có uống rượu dạ dày không.
Lần đầu tiên sau một thời gian dài, tôi đã có một giấc ngủ ngon.
Bạn cùng phòng thời đại học của tôi, Vương Sa, nhắn tin qua WeChat: “Cưng ơi, tớ chuẩn bị ra nước ngoài rồi, có lẽ không còn thời gian quản lý studio nữa, cậu có muốn tiếp quản không?”
Tôi học chuyên ngành thiết kế thời trang, khi sắp tốt nghiệp, tôi đã cùng mở một studio nhỏ.
Nhưng sau đó, tôi kết hôn với Châu Hàn Thanh, dành hết sức lực cho công ty của , nên tôi đã rút khỏi studio.
Giờ ly hôn rồi, tôi lại có thời gian rảnh để quay về với những thứ mình thích.
Tôi mua vé máy bay gần nhất, bay đến thành phố nơi Vương Sa đang sống.
Vương Sa nhấc kính râm lên tôi từ chiếc siêu xe: “Chà, ly hôn xong trông cậu rạng rỡ hẳn lên đấy.”
Tôi mở cửa ghế phụ và ngồi vào: “Tránh xa người tồi tệ, kéo dài tuổi thọ.”
Vương Sa dẫn tôi đi tham quan studio, quy mô không lớn vẫn quản lý khá trật tự.
“Cậu quay lại tiếp quản thật tốt quá. Cậu biết mà, đây là ước mơ của chúng ta.”
Giọng Vương Sa trở nên buồn bã: “Tớ không muốn đóng cửa nó, tớ thực sự không đủ sức nữa.”
Tôi cầm một chiếc áo khoác dang dở lên: “Năm năm nữa, giới thời trang chắc chắn sẽ có chỗ cho chúng ta.”
“Thế thì tớ cũng không đi nữa.”
Vương Sa ôm tôi: “Đây mới là Ôn Niên mà tớ biết, chỉ cần cậu muốn gì thì nhất định sẽ .”
12
Tôi lại vùi đầu vào sách vở.
Tôi ôn lại lý thuyết, tham dự các buổi triển lãm thời trang, xem đủ loại show diễn.
Những bản thiết kế hết lần này đến lần khác bị bỏ đi, rồi lại nhặt lên.
Doanh số của studio bùng nổ trong một buổi livestream.
Đơn đặt hàng tới tấp kéo đến.
Nhìn đống quần áo chất đống, tôi bắt đầu suy nghĩ về việc thêm một chút sáng tạo.
Tôi thu xếp hành lý, đi đến khu vực Tây Nam, nơi những làng truyền thống của các dân tộc thiểu số có thể mang đến cho tôi nguồn cảm hứng mới.
13
Sau vài ngày lái xe, khi gần đến nơi, trời bắt đầu mưa nhẹ.
Con đường núi lầy lội khiến xe tôi rung lắc, tôi buộc phải giảm tốc độ.
Đất trong núi rất mềm, một sự cố bất ngờ đã xảy ra.
Bánh xe của tôi bị mắc kẹt trong một vũng bùn, không thể tiến cũng không thể lùi.
Điều tệ hơn là đoạn đường này có hai bên núi rất cao, hoàn toàn không có sóng điện thoại.
Tôi bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, xuống xe và cố gắng dùng tay để đào đất.
“Cần giúp không ạ?”
Tôi quay lại , thấy hai bé khoảng bốn, năm tuổi. Các em đội nón lá, mặc áo mưa từ túi nilon, tay cầm một cái hộp, tươi nghiêng đầu tôi.
“Xe bị mắc kẹt rồi. Hai đứa còn nhỏ quá, chắc không giúp gì đâu.”
Cô bé lớn hơn ngồi xuống xem xét lốp xe, sau đó vài câu bằng ngôn ngữ tôi không hiểu với bé nhỏ hơn.
Cô bé nhỏ gật đầu, rồi đưa hộp cho bé lớn và chạy đi.
“Cô chờ ở đây một lát.”
Cô bé lớn dặn tôi một câu, rồi cũng cầm đồ và rời đi.
Tôi thở dài, xe và do dự không biết nên chờ một lát hay cầm điện thoại đi tìm tín hiệu để cầu cứu.
Đang băn khoăn, thì bé nhỏ quay lại, kéo theo một người đàn ông cao lớn.
Cô bé cầm một cái cuốc nhỏ, còn người đàn ông cầm cuốc lớn, bắt đầu giúp tôi đào đất và đá chắn bánh xe.
“Cô lên xe đạp ga thử xem.” Người đàn ông gọi tôi.
Tôi chuyển số và đạp ga, xe nổ máy và thoát ra khỏi vũng bùn.
“Được rồi, cảm ơn mọi người.” Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông và bé vẫy tay chào rồi chuẩn bị rời đi.
“Anh có biết đường đến làng Bình Lý không?” Tôi hỏi thêm một câu.
“Cô bé này là người làng Bình Lý.”
Người đàn ông chỉ vào bé: “Không xa lắm đâu, đi theo chúng tôi, chúng tôi sẽ dẫn đến đó.”
Tôi mời họ lên xe, bé lắc đầu.
Tôi cúi xuống theo ánh mắt của bé và nhận ra rằng, dù trời đã sang thu và thời tiết bắt đầu lạnh, bé vẫn đang đi một đôi dép cũ kỹ, ngón chân đầy bùn đất.
“Không sao đâu.”
Tôi bước xuống xe và mở cửa: “Tôi đã lái xe mấy ngày rồi, xe vốn đã rất bẩn.”
Họ mới đồng ý lên xe.
Từ câu chuyện của họ, tôi biết rằng hai bé vừa chuyện bằng tiếng dân tộc thiểu số.
Cô bé lớn đang vội đi đưa cơm cho bố mẹ đang việc trên núi, còn người đàn ông mà bé nhỏ kéo đến là thầy giáo nguyện của họ, tên là Thời Tự.
Qua Thời Tự, tôi biết bé lớn tên là Tiểu Thảo, bé nhỏ tên là Tiểu Hoa, Tiểu Thảo năm nay 7 tuổi, Tiểu Hoa 5 tuổi.
Nhưng do thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài nên các em trông nhỏ bé hơn so với những đứa trẻ khác.
“Khi tôi còn là sinh viên, tôi đã gặp nhóm trẻ này trong một lần tổ chức nguyện.”
“Tôi rất thích sự mộc mạc và chân thật của các em, vì sau khi tốt nghiệp, tôi quyết định quay lại đây. Tôi tin rằng có thể tìm thấy nguồn cảm hứng từ các em.”
Biết mục đích của tôi, Thời Tự vừa giới thiệu vừa giúp tôi lấy hành lý từ xe xuống.
Bạn thấy sao?