Đoạn Đường Phía Trước – Chương 7

Hắn : “Vãn Vãn, xin lỗi, nếu có kiếp sau, sẽ không phụ em.”

Hắn còn : “Vãn Vãn, ngoan, xé đơn ly hôn đi.”

Khi tôi gật đầu trong nước mắt, hắn lại gọi mẹ Khương đến.

Không biết hai người đã gì, khi quay lại, ánh mắt bà tôi như muốn phun lửa.

Bà tràn đầy hận ý, nghiến răng chửi tôi: “Tô Vãn, đã con trai tôi ra nông nỗi này, lấy tư cách gì để nhận tài sản của nó chứ!”

“Cô đúng là đồ sao chổi, đáng lẽ tôi nên sớm đuổi ra khỏi nhà!”

Một người phụ nữ đã hơn sáu mươi tuổi, mà ánh mắt lại hung ác, như muốn lao tới đánh tôi.

Khương Tuần dù đang rất yếu ớt vẫn cố sức kéo tay bà lại, đau đớn : “Mẹ, đừng khiến con chết không nhắm mắt!”

8

Vào ngày an táng Khương Tuần, trời mưa tầm tã.

Tôi đã chôn cất hắn ở một nơi không xa mộ của mẹ tôi, để sau này mỗi lần tôi đến thăm mẹ, có thể tiện mang một bó hoa đến cho hắn.

Mười năm vợ chồng, cuối cùng vẫn còn chút nghĩa.

Sau sự ra đi của Khương Tuần, mẹ hắn đổ bệnh nặng. Bà dường như đã mất đi tất cả lực sống.

Trong những ngày cuối đời của bà, tôi vẫn tận tâm chăm sóc.

Con người lúc sắp lìa xa trần thế, lòng cũng trở nên mềm yếu hơn.

Bà không còn chửi mắng tôi nữa, ánh mắt tôi cũng trở nên hiền từ hơn nhiều.

Khi sắp trút hơi thở cuối cùng, bà nắm tay tôi, lời xin lỗi. Bà bảo bà thật lòng biết ơn tôi, vì đã chăm sóc bà suốt bao năm qua, bà biết tôi là người tốt.

Nhưng tuổi trẻ bà đã chịu nhiều tủi nhục, đến khi Khương Tuần thành công, bà mới cảm thấy ngẩng mặt với đời. Những uất ức năm xưa không thể giải tỏa, nên bà chỉ biết trút lên người tôi.

Sau khi Khương Tuần gặp chuyện, bà từng rất hận tôi, cho rằng tôi quá tàn nhẫn. Ban đầu, bà còn mong rằng hắn có thể để lại một đứa con.

Nhưng sau này, bà nghĩ thông suốt, cảm thấy chính mình đã có lỗi với Khương Tuần khi sinh ra hắn mà không cho hắn một người cha.

Nói xong những lời này, ánh mắt bà dần trở nên mờ đục.

Tôi thở dài, kéo chăn đắp ngay ngắn cho bà.

“Mong kiếp sau, chúng ta đừng gặp lại nhau.”

Xử lý xong mọi chuyện, cũng đã nửa tháng trôi qua.

Tôi bắt đầu tiếp quản công ty của Khương Tuần. Ban đầu rất khó khăn, dần dần mọi thứ cũng đi vào quỹ đạo.

Điều duy nhất khiến tôi bất ngờ là Dương Hi.

Tôi không ngờ rằng ta lại không sảy thai.

Ngày hôm đó, khi đưa vào bệnh viện, ta đã giữ đứa con.

Lần xuất hiện tiếp theo trước mặt tôi, bụng ta đã hơi nhô lên. Khuôn mặt có phần sưng phù, lại mang theo vẻ đắc ý.

“Chị Vãn, trong bụng tôi là con của Khương Tuần, cũng là đứa con duy nhất của ấy.”

“Chị đưa cho tôi một phần tài sản, tôi có thể đồng ý sinh đứa bé ra, giao cho chị nuôi dưỡng. Tôi sẽ ra nước ngoài, sau này không bao giờ quấy rầy chị nữa.”

Tôi cảm thấy ta thật đáng thương, nên đã hỏi xem ta muốn bao nhiêu.

Không ngờ ta lại tham lam quá đáng, mở miệng đòi hẳn một nửa tài sản.

Tôi , lắc đầu từ chối. Nếu đòi ít hơn, có lẽ tôi còn cân nhắc.

Cô ta tức đến phát điên, dọa sẽ kiện tôi. Thái độ hung hăng suýt nữa khiến tôi tin rằng đứa bé thực sự là con của Khương Tuần.

Có lẽ ta nghĩ rằng Khương Tuần đã trở thành một nắm tro tàn, nên không thể đối chứng.

Tôi bình thản, lấy từ trong ngăn kéo một chiếc hộp tinh xảo, mở ra trước mặt ta.

Bên trong là một chiếc răng.

Tôi với ta rằng đây là chiếc răng của Khương Tuần bị đánh gãy trong lúc đánh nhau để bảo vệ tôi, tôi giữ lại kỷ niệm đến giờ.

Nếu ta muốn kiện, chúng ta có thể dùng chiếc răng này để xét nghiệm ADN.

Sắc mặt ta trắng bệch, không lời nào, chỉ hoảng loạn bỏ chạy.

Sau khi ta đi, tôi mới không nhịn mà bật .

trẻ thật dễ lừa, chiếc răng đó thực ra là chiếc răng khôn tôi mới nhổ cách đây không lâu.

Huống chi Khương Tuần đã chôn cất, sao có thể chứng minh chiếc răng đó là của hắn.

Nhưng kết cục của Dương Hi không mấy tốt đẹp. Nghe cha đứa bé trong bụng ta cũng là một ông chủ công ty. Đến khi bụng bầu đã sáu tháng, ta mới vác bụng đến tìm ông ta đòi tiền.

Lần này, ta không dám đòi nhiều, chỉ cẩn thận cầu một trăm triệu để bồi thường.

Đáng tiếc, vợ của ông ta lại là một người phụ nữ hung dữ. Bà ta túm tóc ta, đạp thẳng vào bụng ta mấy cú thật mạnh ngay tại chỗ.

Ông chồng đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ, không dám hé răng nửa lời.

Dương Hi lại một lần nữa xe cấp cứu đưa đến bệnh viện. Nhưng lần này ta không còn may mắn, không chỉ mất đứa con, mà còn suýt mất mạng vì mất máu quá nhiều.

Cuối cùng, ta phải cắt bỏ tử cung để giữ mạng.

Video quay lại cảnh ta bị chính thất đánh đến sảy thai đã lan truyền trên mạng. Dư luận lên án mạnh mẽ, đến mức ra đường ta cũng bị người ta chỉ trỏ chửi mắng là kẻ thứ ba.

Chẳng bao lâu sau, ta biến mất khỏi thành phố này.

Còn tôi, sau khi tiếp quản công ty, luôn học hỏi một cách khiêm tốn, thường xuyên việc đến khuya. Công việc dần trở nên suôn sẻ hơn.

Dưới sự điều hành của tôi, công ty thậm chí còn phát triển tốt hơn so với khi Khương Tuần quản lý.

Về mặt cảm, cũng có không ít người đàn ông chất lượng tốt tỏ với tôi, tôi không vội.

Cuộc đời dài như thế, không cần phải hấp tấp.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...