Đoạn Đường Năm Tháng – Chương 8

Chỉ là đêm đó, người tôi đợi không đến, chỉ có Từ Nhược Nghi với trái tim tan vỡ giống tôi xuất hiện.

Cậu ấy khóc đến mức lớp trang điểm trên mặt bị lem.

“Cố Thanh, Tống Tây Thành đúng là một kẻ lừa gạt. Tớ sẽ không bao giờ thích ta nữa. Anh ta ta không hề thích tớ, ta đối xử tốt với tớ chỉ vì muốn tớ giảng bài cho ta.”

Trong lòng tôi rất khó chịu, liệu Tiểu Cà Lăm cũng chỉ muốn tôi giảng bài cho ấy thôi sao?

Sau kỳ thi đại học, Tang Dương như biến mất khỏi thế giới này, không ai biết ấy đã đi đâu, ngay cả thân của ấy cũng chỉ biết rằng ấy thi không tốt và đã chuyển đến một thành phố khác.

Suốt bốn năm đại học, tôi nghe đi nghe lại những bài hát mà Tang Dương thích.

Nhưng tại sao, khi tôi vất vả học hát Hương Thơm Bảy Dặm, người nghe tôi hát lại không còn ở đây?

Ngày 4 tháng 11, tôi uống rất nhiều rượu, ngồi trong ký túc xá hát Hương Thơm Bảy Dặm hết lần này đến lần khác. Bạn cùng phòng rằng tôi chưa từng ai, lần đó lại buồn bã như thể đã thất tám trăm lần.

Cuối cùng, tôi ghi lại một video ôm đàn hát và đăng lên trang cá nhân.

Nhiều bè đã bấm thích, trong số đó, lại thiếu một người.

Tiểu Cà Lăm, chúng ta đã hẹn rồi, sinh nhật mười tám tuổi tôi sẽ hát Hương Thơm Bảy Dặm cho cậu.

Nói cho tôi biết cậu đang ở đâu, không?”

“Từ Nhược Nghi học ở Học viện Điện ảnh ngay bên cạnh, hai chúng tôi, hai người mang đầy tổn thương, thường hẹn nhau đi uống rượu.

Trước khi uống, Từ Nhược Nghi luôn tuyên bố hùng hồn: ‘Giờ trong lớp có bao nhiêu nam sinh theo đuổi tớ, mỗi tuần thay một người, ai còn nhớ người mình thích hồi mười sáu, mười bảy tuổi chứ.’”

Nhưng mỗi lần say, cậu ấy lại kéo tay áo tôi, khóc nức nở.

“Phải sao đây, Cố Thanh, tớ không thể nào quên ấy. Hóa ra, người mình thích ở tuổi mười sáu, mười bảy thật sự không thể quên đi cả đời.”

“Những gì ấy , tớ không tin lấy một lời. Không thích tớ, tại sao lại dành dụm tiền để mời tớ đi xem concert, không thích tớ, tại sao lại ghen mỗi lần tớ chuyện với người khác?”

Đúng , nếu không thích tôi, tại sao mỗi khi gặp lại đỏ mặt, tại sao lại buồn khi thấy những khác tiếp cận tôi?

Bí mật của tôi chỉ có Từ Nhược Nghi biết, và chỉ trước mặt cậu ấy, tôi mới có thể say khướt một lần, khóc to một trận.

Nhưng có một ngày, Từ Nhược Nghi với tôi:

“Cố Thanh, mối đầu của tớ đã quay lại tìm tôi rồi, chúng tôi sẽ hạnh phúc bên nhau. Cậu cũng phải tin rằng, một ngày nào đó, Tang Dương cũng sẽ quay lại tìm cậu.”

Ừ, tôi tin, tôi luôn tin tưởng.

Vậy nên, tôi đợi năm này qua năm khác.

Mỗi lần cảm thấy không thể kiên trì thêm nữa, tôi lại lấy bức ảnh chụp lớp ra, rồi tự nhủ: Cố Thanh, cố gắng thêm chút nữa.

May mắn thay, vào một buổi chiều đầy nắng, tôi cuối cùng đã tìm lại người con mà tôi từng thích năm mười bảy tuổi.

Phiên ngoại của Tang Dương:

Kể từ khi ở bên Cố Thanh, cuộc sống của tôi bắt đầu trở nên muôn màu muôn vẻ.

Anh ấy luôn chuẩn bị cho tôi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, mỗi sáng khi mở mắt ra, tôi lại nhận một nụ hôn chào buổi sáng.

Cố Thanh sẽ nhẹ nhàng xoa mặt tôi, sau đó lại kéo tôi trở về trong chăn.

“Con mèo lười, ngủ thêm chút nữa nhé, xong bữa sáng rồi sẽ gọi em dậy.”

Tôi gật đầu, rồi theo bóng dáng của Cố Thanh, cho đến khi bước vào bếp.

Lúc này Haha sẽ nhảy lên giường, chui vào chăn cùng tôi, và tôi sẽ ôm nó ngủ đến khi Cố Thanh gọi cả hai chúng tôi dậy.

Cố Thanh nhấc bổng Haha lên cao, nghiêm túc với mèo nhỏ.

“Không quấy rầy mẹ ngủ đâu nhé, hiểu chưa? Nếu không sẽ cắt khẩu phần thức ăn trong một tháng.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ấy, tôi không nhịn bật .

Cố Thanh mỗi ngày đều biến tấu các món ăn cho tôi, luôn tôi quá gầy, cần ăn nhiều hơn.

Anh nấu ăn rất ngon, một tháng sau, tôi tăng liền mười cân, và Haha cũng , giờ nó sắp thành quả bóng tròn rồi.

Nhìn con số trên cân cứ tăng lên, tôi phàn nàn:

“Sau này không ăn đồ nấu nữa đâu, ăn nữa thì thành bà béo mất.”

Cố Thanh đặt đồ xuống, bước đến bên tôi, hai tay luồn dưới nách, nhấc bổng tôi lên.

“Béo chỗ nào? Anh bế em nhẹ như Haha ấy.”

Anh ấy không hiểu, đây là nỗi ám ảnh của con về cân nặng mà.

Thấy tôi im lặng, Cố Thanh tôi, giọng cực kỳ nghiêm túc.

“Em rất ổn, chẳng béo chút nào.”

Cố Thanh thật tốt, ấy luôn cổ vũ tôi.

Trước đây mỗi khi tôi giải xong một bài toán, Cố Thanh sẽ :

“Tiểu Cà Lăm, em giỏi lắm, tư duy rất rõ ràng.”

Còn bây giờ, thậm chí khi tôi vượt qua một màn game, ấy cũng không quên khen ngợi:

“Tiểu Cà Lăm, em thật tuyệt vời.”

Ở trước mặt ấy, tôi chẳng bao giờ có cảm giác buồn bã.

Đến kỳ nghỉ hè, Cố Thanh muốn dẫn tôi đi du lịch. Tôi hỏi sẽ đi đâu, ấy bảo muốn đến Tây Tạng.

Tôi hỏi vì sao, Cố Thanh :

“Anh muốn xem nơi em đã sống suốt bốn năm qua, muốn biết em đã sống thế nào trong bốn năm ấy.”

Chúng tôi đi bằng tàu hỏa.

Khi đến nơi, những góc phố và con đường quen thuộc, bao ký ức ùa về trong đầu tôi.

Khi ấy, sau kỳ thi đại học không như ý, tôi không thể vào trường mà mình mong muốn. Lúc đó tôi quyết tâm muốn chấm dứt mọi thứ trong quá khứ, thế là tôi chọn một nơi thật xa nhà.

Thật ra, suốt bốn năm qua, tôi ít khi nghĩ về Cố Thanh. Việc học, thêm, các cuộc thi… những điều ấy chiếm hầu hết thời gian của tôi.

Nhưng vào mỗi đêm mất ngủ, mỗi khi lòng tĩnh lặng lại, một góc nào đó trong tim tôi bắt đầu nhói lên âm ỉ.

Lúc ấy tôi mới nhận ra, hóa ra có những người đã rời khỏi cuộc sống của tôi, chưa từng rời khỏi trái tim tôi.

Từ đó, khi thấy cơn gió nhẹ, tôi lại nhớ đến Cố Thanh, thấy ánh trăng sáng, tôi cũng nhớ đến ấy.

Tôi tự hỏi, mình đang hoài niệm điều gì, rốt cuộc đang nhớ đến điều gì.

Chẳng qua là không thể hòa giải với chính mình của quá khứ mà thôi.

Không thể tha thứ cho bản thân nhạy cảm, rụt rè, nhút nhát và tự ti khi xưa.

Tôi nghĩ, nếu không gặp lại Cố Thanh, có lẽ cả đời này tôi sẽ sống trong những ký ức.

May mắn thay, ông trời đã cho tôi thêm một cơ hội.

Tôi hỏi Cố Thanh, trong bốn năm qua, thật sự không gặp nào khiến thích sao?

Bắc Kinh có rất nhiều xinh đẹp và xuất sắc như thế.

Cố Thanh , kéo tôi vào lòng và thẳng vào mắt tôi.

“Trên thế giới này không thiếu những tốt, điều đó thì có liên quan gì đến chứ?”

“Sẽ có những chàng trai xứng đáng với họ hơn, còn Cố Thanh là thuộc về Tang Dương.”

Anh nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt tôi, rồi :

“Tiểu Cà Lăm, em hãy nhớ kỹ, là của em, và mãi mãi sẽ thuộc về em.”

Khoảnh khắc đó, cả thế giới của tôi như dừng lại, tôi nghe rõ tiếng tim mình đập cuồng loạn.

Nó đang :

“Tang Dương, cả đời này em sẽ không thoát khỏi .”

Sau khi từ Tây Tạng trở về, Cố Thanh bắt đầu bận rộn.

Anh rằng thầy hướng dẫn của ra nước ngoài nghiên cứu, nhờ hướng dẫn sinh viên năm nhất.

Lớp của Cố Thanh luôn là tiết cuối cùng vào buổi sáng, bảo tôi:

“Tiểu Cà Lăm, mỗi ngày đến đón nhé, sẽ dẫn em đi ăn món ngon

Ban đầu, tôi thật sự nghĩ Cố Thanh muốn đưa tôi đi ăn, sau đó mới phát hiện, chỉ đơn giản là muốn khoe thôi.

“Bạn đang đợi tôi, có vấn đề gì để lần sau hãy hỏi

Trong lớp vang lên tiếng than thở, các sinh viên năm nhất rằng Cố Thanh thật “tàn nhẫn”. Đã khó giành chỗ ăn, còn phải chịu cảnh “ăn cơm trộn cẩu lương”.

Cố Thanh luôn rất đúng giờ, mỗi lần chuông tan học vang lên là sẽ ôm máy tính bước ra. Rồi dưới ánh mắt của mọi người, đi đến trước mặt tôi, mỉm nắm lấy tay tôi.

“Tiểu Cà Lăm, chúng ta về nhà thôi

Có lần hiếm hoi Cố Thanh dạy quá giờ, tôi ngồi ở hàng ghế cuối lớp chờ , tiện thể nghe giảng bài.

Trên bục giảng, Cố Thanh đầy tự tin, có khoảnh khắc nào đó khiến tôi như quay lại những ngày cấp ba, khi giảng bài cho tôi.

Nghe mãi rồi tôi thiếp đi, lúc mở mắt ra thì thấy Cố Thanh đã đứng trước mặt.

Cảm giác ngượng ngùng vì bị bắt quả tang, tôi định gì đó, Cố Thanh đã đưa từ sau lưng ra một bó hoa.

Giữa giảng đường đông đúc hàng trăm người, trong tiếng reo hò ầm ĩ, quỳ xuống một chân.

“Tiểu Cà Lăm, lấy nhé

Sau này, Cố Thanh thú nhận rằng hôm đó cố dạy lâu hơn, thật ra đã lên kế hoạch cầu hôn tôi từ trước.

Các sinh viên trong lớp đều là ‘tay trong’ của .

Mỗi tiết dạy, Cố Thanh đều kể câu chuyện của hai chúng tôi, chỉ sau một tháng, cả khoa đều biết có một người đã thích nhiều năm.

Sau khi nhau, tôi mới nhận ra Cố Thanh dính người đến mức nào.

Anh ấy luôn thích dính sát lấy tôi, luôn muốn ôm tôi vào lòng, ngay cả khi tôi vào nhà vệ sinh hơi lâu một chút, ấy cũng phải gõ cửa.

“Tiểu Cà Lăm, ra nhanh đi, buồn chán quá rồi.”

Thế dạo gần đây, tôi nhận ra Cố Thanh ít dính lấy tôi hơn. Anh ấy thường cầm điện thoại bấm liên tục, thỉnh thoảng còn ngây ngô.

Có gì đó không đúng, thật sự là rất không đúng.

Tôi ghé sát lại xem thử Cố Thanh đang gì, ấy lại úp điện thoại xuống bàn, sau đó kéo tôi vào lòng, xoa đầu tôi và hỏi:

“Sao thế, lại đói rồi à?”

Tôi cau mày, chằm chằm vào ấy vài giây, rồi hỏi:

“Tại sao cứ xem điện thoại mãi? Có phải là có người khác rồi không?”

Ban đầu, Cố Thanh ngạc nhiên, sau đó ấy rồi chạm nhẹ lên trán tôi.

“Tiểu Cà Lăm, em đúng là ngốc

Không thì thôi, tôi nhất định sẽ điều tra cho ra! Rồi một ngày nọ, tôi phát hiện ra bí mật nhỏ của Cố Thanh—

Anh ấy lập một tài khoản phụ trên Weibo, ghi lại nhật ký của chúng tôi, và giờ đã có hơn mười vạn người theo dõi.

Tò mò, tôi vào đọc thử, cuối cùng mặt đỏ ửng bước ra.

‘Lần đầu hôn , môi ấy thật ngọt, thật mềm, giống như dâu tây mới hái !’

‘Xin giúp đỡ, sao để thuyết phục ngủ cùng mình? Thật muốn ôm ấy mỗi đêm, muốn mỗi tối đều hát ru cho ấy nghe.’

‘Khụ khụ, hôm qua đọc phần bình luận, mọi người nhiệt quá. Nhưng tôi không có ý đồ gì đâu, chỉ muốn ôm thôi mà.’

‘Sớm hơn cả mùa xuân đến là hoa tươi và nụ của ấy.'”

‘Kèm ảnh: Bạn đáng của tôi.’

‘!!! Hôm nay chủ hôn tôi, và rồi, chúng tôi hôn nhau suốt mười phút.’

Lướt xuống, gần như mỗi ngày Cố Thanh đều đăng cả chục bài viết.

Tôi một chút, bài viết mới nhất vừa đăng cách đây một phút.

‘Ơ, hình như phát hiện ra tài khoản phụ của tôi rồi, thấy ấy ôm điện thoại ngốc suốt nửa tiếng.’

Đọc đến đây, tôi vội ngẩng đầu lên, phát hiện ra Cố Thanh vẫn đang tôi chằm chằm.

Tôi cất điện thoại, bước đến trước mặt .

“Làm sao biết?”

Cố Thanh , giơ điện thoại lên.

“Em đã bấm thích bài viết của .”

Chết tiệt, hóa ra tôi lỡ tay bấm thích.

Một hôm khác, tôi thấy Cố Thanh đăng bài trên Weibo.

“Mùa này nên tặng hoa cho người mình thích.”

Định vị là tiệm hoa ở phố trước.

Tôi không kìm liền chạy ra ngoài, băng qua một đèn giao thông, và đúng lúc đó Cố Thanh từ tiệm hoa bước ra với một bó hoa cúc Tây.

Anh đưa bó hoa vào tay tôi, rồi nắm lấy tay tôi.

“Tiểu Cà Lăm, mùa xuân đến rồi.”

Tôi gật đầu.

“Đúng , mùa xuân đến rồi.”

Cố Thanh , ghé sát lại, đôi mắt lấp lánh.

“Vậy thì, chúng ta nên về nhà và nhau thôi.”

Hết

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...